“Vậy thi cậu thanh toán đi!”
Mặc Tu Trần ăn xong ném thanh tre lên bàn, đưa tay lấy cốc nước trước mặt Ôn Nhiên uống, Ôn Nhiên cau mày nhưng không nói gì.
“Tu Trần, cậu đừng như vậy chứ. Vừa rồi cậu còn nói cậu trả, sao trong nháy mắt đã thay đổi rồi. Lật mặt còn nhanh hơn lật sách đấy nhỉ?”
Cố Khải không hài lòng phàn đối, anh qua cầu rút ván thì thôi đi, anh ta gói một phần thịt nướng mang đi thế mà lại để anh ta thanh toán, quả đáng quả rồi đấy.
Mặc Tu Trần nở nụ cười nhẹ, chậm rãi nói: “Cậu đóng gói, đương nhiên phải thanh toán rồi.”
“Vậy thì tôi sẽ ăn ở đây! Là tôi và Nhiên Nhiên đến trước. Muốn đi thì cũng là cậu đi, đúng không Nhiên Nhiên!”
Cố Khải đã đổi ý.
Đôi mắt dài và hẹp của Mặc Tu Trần nheo lại, sắc bén nhìn Cố Khải, trọng điểm nghe được không phải là anh ta nói ăn ở đây, mà là anh ta gọi Ôn Nhiên, “Đừng có mà gọi thân mật như thế, Ôn Nhiên và cậu không thân như thế đầu. ”
Anh càng không thích, Cổ Khải càng muốn gọi, anh ta cười dịu dàng với Ôn Nhiên, lại thân mật gọi hai tiếng: “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, cô mau nói cho người đàn ông nhỏ mọn này biết đi, vừa nãy là cô nói muốn mời tôi ăn thịt nướng mà.”
Ôn Nhiên vô tội bị tham gia vào ngọn lửa khiêu chiến của hai người họ, đành phải ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp biểu cảm trong mắt Mặc Tu Trần, giọng điệu chất vấn sâu sắc hỏi: “Sao em lại mời cậu ấy ăn gi?”
“Anh Cố đã giúp tôi rất nhiều, tôi mời…”
“Dùng!”
Mặc Tu Trần ngắt lời Ôn Nhiên, nhíu mày càng chặt hơn, “Em gọi cậu ấy là ‘Cố đại ca’?”
“Đúng vậy, anh Cổ lớn hơn tôi vài tuổi. Tôi không thể gọi anh ấy bằng tên, vậy thì bất lịch sự quả.”
Nếu đổi lại là ngày thường, Ôn Nhiên nhất định sẽ không nói chuyện này với Mặc Tu Trần, nhưng tối nay, anh đưa Trình Giai đến nghĩa trang gặp mẹ anh, không gọi cô đi củng, trong lòng cô, rất tức giận.
“Có gì mà bất lịch sự chủ, cậu ấy nhỏ hơn anh hai tháng. Theo lý mà nói cậu ấy nên gọi em một tiếng “chị dâu”đấy.”
Giọng nói của Mặc Tu Trần hơi nặng nề, mặc dù người đàn ông ngồi đối diện là anh em tốt của anh, nhưng cậu ấy và người phụ nữ của anh quá gần gũi, anh sẽ có chút ghen.
Ôn Nhiên và anh đã kết hôn lâu như vậy, cô không gọi anh là “này” hoặc là “cái đó”, thì sẽ gọi anh là “Mặc Tu Trần”, chưa lúc nào gọi anh thân mật như gọi Cố Khải cả.
“Nói không chừng Nhiên Nhiên là em gái thất lạc bao năm nay của tôi đấy!”
Cổ Khải không chịu thua chống trả, em gái trong lời nói của anh ta cũng tầm tuổi Ôn Nhiên,
“Thưa anh, đồ nướng mà anh muốn gói xong rồi ạ.”
Sự xuất hiện của người phục vụ đã làm giản đoạn cuộc tranh luận giữa Mặc Tu Trần và Cố Khải, anh ta lấy túi từ người phục vụ, đảo mắt nhìn Mặc Tu Trần, anh ta đứng dậy nói với Ôn Nhiên, “Nhiên Nhiên, cảm ơn cô tối nay đã mời tôi ăn thịt nướng, hôm khác tôi sẽ mời cô một bữa ăn thịnh soạn nhé.”
Dứt lời, anh ta phớt lờ Mặc Tu Trần, bỏ đi với món thịt nướng đã được đóng gói.
Mặc Tu Trần thu hồi tầm mắt, nhìn thấy Ôn Nhiên đang cúi đầu tập trung ăn xiên que, hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Đừng ăn nhiều như vậy, mấy ngày này em không thích hợp ăn mấy loại đồ ăn với vấn này đầu.”
“Làm gi có đồ ăn vớ vẩn ở đây chú?”
Ôn Nhiên phản bác lại, Mặc Tu Trần lấy vị tiền ra, đặt tiền lên bàn, cầm lấy xiên que còn chưa ăn trong tay cô ném xuống bàn, kéo cô đứng dậy rời đi.
“Mặc Tu Trần, anh đang làm gì vậy?”
Vẻ mặt của Ôn Nhiên thay đổi, bị anh kéo khỏi chỗ ngồi, loạng choạng bước ra khỏi nhà hàng thịt nướng, cô hất tay anh ra, túc giận nhìn anh: “Vẫn còn vài cây chưa ăn xong mà, sao anh lại lãng phí như vậy chú!”
“Lên xe trước đi đã, anh có chuyện muốn nói với em.”
Khuôn mặt anh tuấn của Mặc Tu Trần đầy mây đen che phủ, anh lại nắm lấy tay cô, đưa cô đến bãi đậu xe, nhét cô vào chiếc Aston sang trọng.
Vừa nãy anh cho