Đêm nay, vất vả nhất là Tiểu Lưu!
Anh ta ở nhà Trình Giai cả đêm, Trình Giai thoải mái ngâm mình trong bồn tắm cả đêm, chỉ khác là cô ta tắm nước lạnh.
Nửa đêm, cô mệt quả ngủ thiếp đi.
Mãi đến sáng sớm bị cái lạnh đánh thức, mới phát hiện minh đang ngủ trong bồn tắm, mặc dù tác dụng của thuốc đối với cơ thể đã giảm dần, nhưng đầu cô ta dau như muốn nổ.
Nhìn thấy Tiểu Lưu đang ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách,
Trình Giai liền nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua, bề ngoài là Mặc Tu
Trần và Tiểu Lưu cùng nhau đưa cô về nhà, nhưng thật ra, Mặc Tu
Trần cũng không thèm giúp cô chút nào.
Sau khi vào nhà, Mặc Tu Trần kêu Tiểu Lưu kéo cô ta vào phòng tắm, mặc dù rất buồn nhưng cô ta vẫn biết mình phải làm gì, cô ta tách khỏi Tiểu Lưu, lao về phía Mặc Tu Trần, cầu xinh anh giúp cô ta
Cuối cùng, Mặc Tu Trần và Tiêu Lưu cùng nhau kéo cô ta vào phòng tấm, vận nước lạnh và dội xuống đầu cô ta…
Cô ta không nhớ Mặc Tu Trần rời đi khi nào, tiếng chuông điện thoại di động đột ngột khiển ký ức của cô ta ngừng lại, Tiểu Lưu ở trên ghế sô pha cũng bị tiếng chuông đánh thức, anh ta ngồi dậy lấy điện thoại di động ở trên bàn trà,
“Tôi tự mình nghe.”
Trình Giải lào đảo đi về phía anh ta, Tiểu Lưu đứng dậy, không nhìn cô ta đang trong bộ quần áo ướt át, thở ở nói: “Cô Trình đã tỉnh rồi, tôi về trước đây.”
“Chờ đã.”
Trinh Giai cầm điện thoại lên liếc nhìn cuộc gọi, trực tiếp cúp máy, ngăn Tiểu Lưu đang chuẩn bị rời đi.
“Cô Trình, còn chuyện gì không?”
Tiểu Lưu quay lại, dửng dưng nhìn cô ta.
Trinh Giai khó chịu cau mày, cô ta mặc đồ từ trong nước lạnh đi ra, thân thể không tự chủ được run lên, lời nói có chút run rẩy: “Tôi hôm qua tôi xảy ra chuyện gi vậy?”
“Tôi chỉ biết tối hôm qua cô Trình nói nóng, không biết cụ thể, tôi cũng không rõ nữa. Nếu cô Trình không có việc gi nữa, tôi sẽ rời di.”
Tiểu Lưu nói xong liền sải bước rời đi, không muốn ở lại lâu hơn nữa.
Cửa đóng lại, Trình Giai hắt hơi vài cải, cầm điện thoại di động xông vào phòng ngủ, cởi quần áo, quấn chăn bông, sau đó gọi lại cuộc gọi vừa cúp mày.
***
Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đang ăn sáng thì điện thoại di động đổ chuông.
Anh đặt bánh mì nướng trong tay xuống, lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy cuộc gọi, khóe miệng cười, hỏi Ôn Nhiên đang ngồi đối diện: “Là Tiểu Lưu gọi đến, chắc là Trình Giai đã tỉnh rồi, em có muốn biết tình hình mới nhất không?”
Khóe miệng Ôn Nhiên giật giật, hợp tác nở một nụ cười: “Đương nhiên!”
Nụ cười nơi khóe miệng của Mặc Tu Trần lan tỏa trong câu trả lời của cô, anh dùng ngón tay thon dài ấn vào nút trả lời, trực tiếp bật loa ngoài lên, rồi lấy sữa ở truớc mặt mình uống.
“Cậu chủ lớn, Trình Giai đã tinh rồi, thuốc cũng hết tác dụng, bây giờ tôi có thể về được không?”
Giọng nói của Tiểu Lưu phát ra từ điện thoại di động của anh, anh không dám về nếu không có sự cho phép của Mặc Tu Trần.
“Cô ta không sao chứ?”
Mặc Tu Trần vô ý thức sở lên cải cốc, ảnh mắt dừng lại trên người Ôn Nhiên cười nhẹ, thản nhiên hỏi.
“Vâng, nửa đêm cô ta ngủ thiếp đi trong bồn tắm, đến mười phút trước mới tỉnh dậy. Ngoại trừ dáng vẻ nhếch nhác thì cũng là nhếch nhác.”
Tiểu Lưu báo cáo chi tiết về Trình Giai càng nhiều càng tốt, hy vọng sẽ giúp cậu chủ lớn nhà anh ta vui vẻ, để anh ta về nhà sớm hơn. Đêm qua anh ta đã ở nhà của Trình Giai. Mặc dù anh ta ngủ vài tiếng ở trên ghế sofa, nhưng ngủ ở trên giường của nhà mình vẫn tốt hơn, chứ không phải chịu khổ.
“Sau khi tôi đi, cô ta không nhờ cậu giúp sao?”
Mặc Tu Trần cười nói, nếu tối hôm qua Trình Giai và Tiểu Lưu xảy ra chuyện, cô ta có hối hận vì những gì mình đã làm không?
“Cậu chủ lớn, đừng đùa tôi chứ, người cô ta thích là cậu mà, đâu có phải tôi đâu.”
Tiểu Lưu cười gượng gạo nói.
Hành động nhét thức ăn vào miệng của Ôn Nhiên hơi dừng lại,