Trong đôi mắt ngấn nước của Ôn Nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc, trong đầu lóe lên suy nghĩ, cô buột miệng nói: “Chẳng lẽ cô ta mua chuộc người hầu của nhà họ Mặc…không thể là Tiêu Văn Khanh đầu chủ?”
Trình Giai là người ngoài, làm sao cô ta có thể thành công nếu không có sự giúp đỡ của người nhà họ Mặc, nhưng Ôn Nhiên không muốn tin chính Tiêu Văn Khanh đã giúp Trình Giai, cô thà tin đó là người hầu của nhà họ Mặc.
“Cô ta từng làm việc ở khách sạn Nam Cầm, ở đó, trước khi Mặc Tử Hiên tiếp quản đều là Tiêu Văn Khanh phụ trách.”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Tu Trần lộ ra vẻ thù địch, nghe đến tai Ôn Nhiên, sắc mặt của cô hơi thay đổi: “Ỷ anh là, người giúp Trình Giai là Tiêu Văn Khanh, bỏ thuốc vào bát của hai người? Cô ta rõ ràng biết anh không thể tại sao còn làm điều này?”
Khi Ôn Nhiên nói ra anh không thể giao hợp, cô dừng lại vài giây, những lời đó được lược bỏ, nét ứng hồng trên khuôn mặt cô biến mất vì tức giận, nếu Tiêu Văn Khanh thật sự làm như vậy thì bà ta thật quá đáng.
Thành thật mà nói, người phụ nữ đó cô cũng không thích, lúc trước cô cảm thấy Tiêu Văn Khanh là đạo đức giả và bọ đít. Mặc Từ Hiên theo đuổi cô suốt một năm nhưng cô luôn không chấp nhận, cũng chính là vi nguyên nhân này.
Nếu cô sớm đã biết kết cục như này, cô lúc đó không nên nhất thời xúc động, chấp nhận lời tỏ tinh của Mặc Tử Hiên.
Khỏe miệng Mặc Tu Trần giễu cợt, thu tay ở trên vai cô về, ngồi thẳng lung, lạnh lùng nói: “Từ khi anh kết hôn với em, Tiêu Văn Khanh không tin là anh thật sự bị bệnh.”
Ôn Nhiên cau mày, nhin khuôn mặt tuấn tú phủ một tầng sương mỏng của Mặc Tu Trần, đêm nay cô đã biết, Mặc Tu Trần có thái độ rất thờ ơ với Tiêu Văn Khanh, hơn nữa, anh cũng không giấu giếm chuyện mình có hận thù với Tiêu Vãn Khanh.
Không biết tại sao, nhìn thấy anh như vậy, nơi nào đó trong lòng cô không khỏi thất lại, một cảm giác xót xa và đau lòng lan ra, cô không nhịn được gọi anh: “Mặc Tu Trần!”
Mặc Tu Trần nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên một màu đen không đáy.
Cô mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ anh năm đó bỏ anh đi là vì Tiêu Vän Khanh sao?”
Vẻ mặt của Mặc Tu Trần chợt cứng đờ!
Cả người anh như căng ra vì lời nói của cô, trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh hiện lên tầng tầng băng lãnh và hận thù, Ôn Nhiên cảm thấy cả xe đột nhiên bị đóng băng khiến cô không chịu nổi, khẽ rùng mình.
Môi mỏng của Mặc Tu Trần mím chặt, cảnh tượng sâu trong ký ức phủi đầy bụi hiện ra trước mặt, trên khuôn mặt tuấn tú của ang hiện lên một màu tải nhợt.
Ký ước đó là chuyện anh không muốn nhở, chứ đừng nói là nói cho người khác nghe.
Bầu không khí ngưng trệ trong chốc lát.
Sau khi Ôn Nhiên hỏi câu đó, cô có chút hối hận, cô cố gắng không muốn để lộ vết sẹo của anh, mà cô thật lòng muốn quan tâm đến anh.
Ánh mắt cô rơi vào bàn tay nắm đấm to lớn của anh, nhìn đốt ngón tay xanh lét mờ nhạt, đầu nóng lên, cô vươn tay nắm lấy nắm đấm của anh, hồi lỗi nói: “Thực xin lỗi, tôi không nên hỏi anh những vấn đề này, anh cứ coi như vừa rồi tôi chưa nói gì nhé, chúng ta về nhà thôi!”
Hơi ấm đột ngột thẩm vào da thịt, thân thể cứng ngắc và thẳng tắp của Mặc Tu Trần khẽ run lên, tập trung vào đôi mắt đầy hối lỗi của cô, một dấu vết ấm áp tan ra từ những lớp băng và lạnh lẽo ở nơi đáy mắt, sự lạnh lẽo bao trùm toàn thân anh, biến mất như thủy triều.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói trầm ấm không nghe ra được chút buồn bã, hờ hững như đang kể chuyện của người khác: “Năm đó anh tám tuổi, mẹ anh biết được ba anh không chỉ ngoại tình, mà còn có con trai bên ngoài. Bà không chịu đựng được đả kich, liền tự tự nhảy từ trên lầu xuống.”
Ôn