Chết tiệt, bị cô câu dẫn như thế, anh vậy mà không giận, trái lại, có cảm giác.
Trong cơ thể, phảng phất như có ngọn lửa đang thiêu đốt, máu liều mạng dồn lên trên, toàn bộ sức mạnh hội tụ ở một vị trí, làm lòng anh ngứa ngáy khó nhịn.
Nhưng con bé trong lồng ngực còn hồn nhiên không biết nguy hiểm, không ngừng nhúc nhích trong lồng ngực anh.
Mềm mại yếu ớt nói, "Ông xã à, anh nói xem, lúc hai người thật sự làm có cảm giác gì? Em thật chờ mong nha."
Hoàn toàn không hề ngượng ngùng, Trì Tảo Tảo vùi đầu trong lồng ngực Diệp Khuyết, nói tới mặt không đỏ, tâm không loạn.
Anh cụp mắt nhìn cô, nhìn hai bờ môi căng mọng của cô, anh thật sự muốn lập tức kiềm lấy, sau đó cúi đầu hôn lên cô.
Nhưng một giây sau, anh lại lạnh lùng, đẩy cô ra.
"Đi ra, để anh hô hấp không khí mới mẻ một chút."
Cô lại muốn chui vào người anh làm phiền, không chỉ hô hấp có trở ngại, ngay cả cơ thể cũng không bị anh khống chế, ở nơi như thế này, anh tuyệt đối không thể có ý nghĩ xấu xa như vậy.
Trì Tảo Tảo bị đẩy ra, trong lòng không thoải mái, oán hận trừng mắt anh, "Nín nhịn, làm ra vẻ, Diệp Khuyết, không như vậy anh sẽ chết sao? Là em mới gả cho anh, nếu không có em, em bảo đảm, đời này anh cũng không cưới được phụ nữ, sau này nếu như em sinh con trai, tuyệt đối không thể để cho thằng bé giống như anh đâu."
"..."
Trì Tảo Tảo một bên nói thầm, một bên đi ra ngoài, "Xưa nay chưa từng gặp phải người đàn ông nào không biết thương hương tiếc ngọc như vậy, xúi quẩy."
Diệp Khuyết tai thính nghe được lời lầm bầm của Trì Tảo Tảo, trong lòng bỗng nhiên truyền đến một trận chua xót, anh trợn trợn nhìn bóng lưng của cô, ngực thực sự là khó chịu nói không nên lời, nặng nề.
Xúi quẩy?
Cô đây là đang ghét bỏ anh?
Con bé này vậy mà ghét bỏ anh không biết thương hương tiếc ngọc?
Diệp Khuyết tức giận đi theo, vốn định kéo cô chất vấn hai câu, nhưng nhìn thấy Trì Tảo Tảo ở trong nhà sửa sang lại những thứ mà mấy phụ nữ kia vừa đưa với Cừu Tử Mặc, vừa tán gẫu, hơn nữa còn vui vẻ ra mặt.
Anh càng thấy trong lòng không thoải mái, lạnh giọng gọi, "Trì Tảo Tảo, lại đây."
Trì Tảo Tảo đang xếp bắp ngô, quay đầu nhìn lại, người
đàn ông kia như đại gia, chỉ biết dặn dò người khác, cô nói với anh hai câu, "Kêu em tới làm gì? Anh tới mới đúng, mau lại đây giúp em sắp xếp đồ lại, lát nữa Vân Phi lái xe tới đây rồi."
"Anh bảo em tới đây." Nhìn thấy cô ở cùng Cừu Tử Mặc, anh liền lửa giận ngút trời.
Người kia, giống như một quả bom sẽ nổ tung bất cứ lúc nào, Trì Tảo Tảo đi cùng với anh, rất nguy hiểm.
Nhưng, cô bé chính là thích đối nghịch với anh, "Anh đừng có ở đứng đó nói chuyện không đâu, học tập Tử Mặc người ta đi kìa? Anh xem anh ấy đã giúp em nhiều như vậy, nếu em có thể lựa chọn, em liền chọn Tử Mặc làm bạn trai em, ha ha!"
Vốn chỉ là một câu nói đùa giỡn, không nghĩ tới Diệp Khuyết nghe xong, quyết đoán núi lửa bạo phát.
Anh mặt lạnh đi tới, kéo Trì Tảo Tảo lên một cái, sắc mặt ác liệt, mắt như ngọn lửa, "Em lặp lại lần nữa?"
Trì Tảo Tảo thấy anh đột nhiên tức giận, trong lòng cũng không dễ chịu, liền không cam lòng yếu thế lý luận với anh, "Anh làm gì vậy? Động một chút là tức giận, buông tay."
"Anh hỏi vừa nãy em nói cái gì? Trì Tảo Tảo, có phải là em cảm thấy, cậu ta tốt hơn anh, hả?"
Trì Tảo Tảo bị anh dùng sức kéo, cổ tay có chút đau nhức, cô giãy dụa, đưa tay đánh anh.
Thế nhưng không đánh, lúc này Cừu Tử Mặc cũng đứng dậy, sát bên Trì Tảo Tảo chống lại Diệp Khuyết, "Không nhìn thấy cô ấy đau đớn sao? Anh buông tay đi!"
"Này mắc mớ gì đến anh?"
Diệp Khuyết vung tay lên, không biết sao, liền đánh vào trên mặt Cừu Tử Mặc.
Trì Tảo Tảo vừa thấy, tức giận bất bình trừng mắt về phía Diệp Khuyết, "Sao anh lại cố tình gây sự như vậy chứ? Phải, anh ấy tốt hơn anh đó thì sao?"