Trì Tảo Tảo vừa thấy, tức giận bất bình trừng mắt về phía Diệp Khuyết, "Sao anh lại cố tình gây sự như vậy chứ? Phải, anh ấy tốt hơn anh đó thì sao?"
Chí ít, một người xa lạ như anh ấy, không cần báo đáp, chữa khỏi chân cho cô, không những như vậy, còn đưa bọn họ ra khỏi núi sâu, còn cho bọn họ ăn thịt dê của anh ta, một người bèo nước gặp nhau, còn đối xử với bọn họ như vậy, nhưng Diệp Khuyết thì sao?
Động một chút là tức giận, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Thời khắc này, Trì Tảo Tảo là thật sự tức giận.
Nhưng Diệp Khuyết, còn tức giận hơn cô, khuôn mặt vốn hoàn mỹ đến không có chút tỳ vết nào kia, lúc này, càng hung ác đến có chút dữ tợn, trừng mắt nhìn cô, hai mắt đỏ lừng tàn nhẫn.
"Được, em được lắm, vậy em đi với cậu ta luôn đi, còn trông ngóng anh làm cái gì? Sau này, đừng có dính ở bên cạnh anh nữa."
Bỏ lại hai câu, anh hất tay liền đi.
Trì Tảo Tảo đứng ở nơi đó, oán hận nhìn anh, nhìn dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại kia của anh, cô thật sự hận thấu xương.
Người đàn ông này, không kiêu ngạo như vậy thì anh sẽ chết chắc?
Bệnh thần kinh, không hiểu ra sao.
Nói thế nào, cô Trì Tảo Tảo cũng là có tôn nghiêm, không để ý tới thì không để ý tới.
Cô giận hờn lại ngồi xổm người xuống, tiếp tục thu dọn đặc sản của cô.
Cừu Tử Mặc đứng ở bên cạnh, không nói một câu, tâm tư lại quỷ quyệt thâm sâu.
Hai, ba tiếng sau, xe của Vân Phi tới thôn trang.
Anh ta dừng ở cửa thôn, gọi điện thoại cho Diệp Khuyết.
Diệp Khuyết liền đi ra cửa đón anh ta, lúc đi qua sân, thấy Trì Tảo Tảo ngồi ở lan can đang tán gẫu với Cừu Tử Mặc, anh mắt lạnh đảo qua, đi ra ngoài.
Trì Tảo Tảo thấy anh rời đi, không biết anh muốn đi đâu, nhưng cũng sợ anh rời đi, cứ như vậy bỏ mình lại.
Cô vội vàng hô một tiếng, "Anh đi đâu vậy?"
Ai ngờ, Diệp Khuyết không thèm để ý cô, tiếp tục đi về phía trước.
Trì Tảo Tảo tức giận đến giậm chân tại chỗ, lớn giọng gọi với bóng lưng anh, "Diệp Khuyết, em hỏi anh đi đâu vậy? Anh không chờ em sao? Anh cứ như vậy rời đi một mình à? Diệp Khuyết, Diệp Khuyết..."
Mặc kệ cô gọi thế nào, anh chính là không để ý tới, mãi đến
khi biến mất trước mắt Trì Tảo Tảo.
Cũng không nhìn thấy anh nữa, Trì Tảo Tảo cho rằng, anh là thật sự đi một mình, bỏ lại mình, cứ như vậy một mình rời đi.
Những lúc như thế, cô thật sự hận anh đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng, vừa nghĩ tới anh cứ như vậy không cần mình nữa, nước mắt, xoẹt một cái liền chảy ra.
Trong lòng oan ức, khó chịu, ngột ngạt, nặng nề đến mức không thở nổi.
Cừu Tử Mặc đi tới, đưa khăn tay cho cô, trấn an nói, "Anh ta sẽ không đến mức bỏ cô lại một mình rời đi đâu, đừng khóc."
Trì Tảo Tảo lắc đầu một cái, trong mắt chứa nước mắt, giải thích với Cừu Tử Mặc, "Anh không biết, anh ấy là người kiêu ngạo nhất, nếu anh ấy rời đi, là sẽ không quay đầu lại, anh ấy không cần tôi nữa, anh ấy thật sự cứ như thế bỏ tôi ở nơi này."
Cừu Tử Mặc lại không cho là như vậy, còn nhàn hạ thoải mái nói với cô, "Hai chúng ta đánh cược, không tới hai mươi phút, anh ta sẽ trở về, nếu như tôi thắng, cô đồng ý tôi một điều kiện, nếu như tôi thua, cô muốn tôi làm gì tôi liền làm nấy!"
Trì Tảo Tảo lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào một hồi, "Anh ấy thật sự sẽ trở về?"
"Cô đánh cược không?"
"Đánh cược."
"Tốt lắm, cô nhìn thời gian đi, tôi nói trong vòng hai mươi phút, anh ta sẽ trở về."
Nói, anh liền xoay người đi xách đặc sản của Trì Tảo Tảo, toàn bộ đều xách đi ra ngoài, để tiết kiệm thời gian.
Trì Tảo Tảo quả thực là chờ ở đó một lúc.
Kỳ thực, trong lòng cô vẫn là rất lo lắng, lo lắng Diệp Khuyết không trở lại.
Anh lãnh khốc lại sĩ diện, cô cảm thấy, anh sẽ không trở về nữa.
Anh là muốn bản thân cô tự tìm đường trở về, hoặc là, anh muốn triệt để thoát khỏi cô.