Trong phòng khách đang mở đèn tường, rất tối tăm, nhưng đủ để Trì Tảo Tảo thấy rõ bóng dáng người kia, cương nghị mà lạnh lùng, quen thuộc lại mang theo cảm giác xa cách xa lạ.
Cô không biết vì sao anh ngồi một mình ở đó, nhưng nếu không lên tiếng chào hỏi thì dường như có chút không hợp tình lý.
Trì Tảo Tảo ôm túi sách đi tới, không dám đứng gần anh, đứng ở chỗ này, rụt rè hỏi: “Anh Diệp Khuyết, sao muộn như vậy anh còn chưa nghỉ ngơi?"
Nhíu nhíu mày, Trì Tảo Tảo suy đoán, với tính cách một chữ quý như vàng của anh, có thể sẽ không phản ứng lại với mình, sau khi nói xong, liền lặng lẽ xoay người...
"Em còn biết bây giờ đã muộn rồi sao?"
Đột nhiên, lời nói lạnh như băng từ phía sau truyền đến.
Sống lưng Trì Tảo Tảo cứng đờ, nhất thời tự nhiên sinh ra loại dự cảm xấu.
Cô nhắm mắt xoay người, cúi đầu, một bộ dạng đứa trẻ làm hỏng việc xin tha.
"Xin lỗi, làm anh lo lắng, có điều em bảo đảm, lần sau tuyệt đối sẽ không trở về muộn như vậy! Lại nói, em trở về muộn như vậy, cũng là bởi vì học tập mà, với lại có Hoàn Quân ở cùng em, rất an toàn, vì vậy anh đừng bận tâm."
ánh mắt Diệp Khuyết lạnh như băng quét tới, thẳng tắp ghim trên người Trì Tảo Tảo, mặt không cảm xúc: “Có phải là em đang hẹn hò?"
Nếu như không phải vì hẹn hò, sao cô lại trở về muộn như vậy?
Một ngày thì thôi, nhưng đoạn thời gian gần đây anh mặc kệ cô, thì mỗi ngày cô đều là tám chín giờ mới trở về.
Ngày hôm nay trễ nhất, bây giờ 12 giờ, cô mới trở về.
"A?"
Diệp Khuyết, thực sự làm Trì Tảo Tảo cả kinh.
Hẹn hò?
Cô đi hẹn hò với ai chứ?
Lại nói, đời này của cô, không phải anh thì không lấy chồng.
Trì Tảo Tảo đột nhiên thu lại dáng vẻ thỏ trắng nhỏ nhu thuận, đi tới đặt mông ngồi bên cạnh Diệp Khuyết, giơ tay thề với anh.
"Trì Tảo Tảo em, đời này chỉ yêu một người đàn ông là Diệp Khuyết, làm sao cò thể đi hẹn hò với ai chứ!"
Cô nháy nháy mắt quyến rũ với anh, phút chốc lại cười hì hì kéo cánh tay của anh, đầu nhỏ tựa trong khuỷu tay anh dụi dụi, lại khôi phục dáng vẻ thỏ trắng nhỏ nhu thuận.
"Anh Diệp Khuyết, có phải mỗi ngày em đi sớm về trễ với Đường Hoàn Quân, anh cho rằng em đi hẹn hò
với anh ấy, vì vậy anh ghen đúng không?"
Ngửi ngửi, Trì Tảo Tảo có vẻ như thật sự ngửi thấy một mùi dấm chua.
Nhưng, một giây sau, cả người liền bị anh không chút nể tình đẩy ra.
Anh đứng dậy, lạnh lẽo bỏ lại vài chữ: “Ngủ sớm đi!"
Trì Tảo Tảo ngạc nhiên, nhìn bóng lưng anh rời đi, cô đứng yên ở đó, nghe được tiếng cõi lòng tan nát.
Anh không có ghen?
Hoặc là, anh căn bản không để tâm đến mình.
Trì Tảo Tảo ủ rũ chẹp chẹp miệng, ôm túi sách đi theo phía sau anh.
Nhìn anh sắp đẩy cửa đi vào phòng, Trì Tảo Tảo vội vã không nhịn nổi hô một tiếng: “Chồng à!"
Nhưng mà, một tiếng này, không hiểu sao lại bất ngờ làm Diệp Khuyết dừng bước.
Anh quay lưng về phía cô, thân hình thẳng tắp mà kiêu ngạo.
Cô đứng cách anh hai mét, ngơ ngác nhìn anh, không hiểu sao trên ngực truyền đến cảm giác chua xót.
"Anh... Đến cùng có thích em hay không?"
Cô cảm thấy, anh hẳn là không thích cô! Nếu không phải, anh sẽ không luôn đối với cô lạnh băng băng như vậy.
Nói thế nào, tuy rằng Trì Tảo Tảo yêu anh, nhưng cũng là có tôn nghiêm.
Nếu như cô cố gắng vẫn không chiếm được tình cảm của anh, như vậy cô tình nguyện từ bỏ, không muốn mỗi ngày đi sớm về trễ như thế, mỗi ngày ôm sách giáo khoa chỉ vì anh mà thi lên đại học.
Trong lòng cô suy đoán, anh nhất định sẽ xoay người lại nói với cô, không thích!
Nhưng, khiến cho cô thất vọng chính là, anh không những không xoay người, thậm chí ngay cả hai chữ không thích cũng không thèm nói với cô, trực tiếp đẩy cửa ra, biến mất ở trước mắt cô.
Đáp lại cô, vẫn là im lặng như cũ.
Thời khắc này, lòng Trì Tảo Tảo như tro nguội, ôm túi sách, phẫn nộ trở về phòng của mình.