Nhìn thấy Trì Tảo Tảo sốt sắng như vậy, Diệp Khuyết cau mày, vẻ mặt âm u, có xu hướng muốn đứng dậy.
"Sợ?" Anh nhẹ giọng hỏi cô.
Trì Tảo Tảo nháy hai mắt, đôi mắt đẹp trong suốt cảm động nhìn anh, rõ ràng là sợ hãi, nhưng lại giả vờ kiên cường: “Không có nha, em chính là... Có chút căng thẳng, không có chuyện gì ông xã à, anh cứ đến đi!"
"..."
Cứ đến?
Diệp Khuyết nghe nói như thế, trong lòng có loại cảm giác dở khóc dở cười.
Cô bé còn không biết đó là một cảm giác ra sao, cho nên cô đặc biệt ước mơ muốn trải nghiệm.
Nhưng, với cơ thể nhỏ bé bây giờ còn run rẩy này của cô, nếu như làm thật, cô sẽ rất khó chịu.
Nể tình cô vẫn chưa chuẩn bị đủ, vì vậy, anh từ bỏ, vươn mình nằm ở bên cạnh.
Trì Tảo Tảo thấy anh rời khỏi mình, trong lòng có chút mất mát, quay đầu nhìn anh: “Anh sao vậy? Anh không làm à?"
Người đàn ông cũng quay đầu nhìn chằm chằm cô, cánh tay dài đưa qua, ôm cô vào trong ngực mình, lời nói nhỏ nhẹ.
"Không làm."
Trì Tảo Tảo kinh ngạc: “Tại sao?"
Anh ra hiệu cơ thể cô: “Bây giờ còn đang run rẩy, em rất hồi hộp, ngoan, sau này làm tiếp."
"A?" Trì Tảo Tảo thật thất vọng, chu môi cúi xuống trước ngực mình: “Nhưng, em rất muốn mà, ông xã à, lẽ nào anh không muốn chút nào sao?"
Anh mà không muốn? Vậy thì thật là chuyện cười lớn, trừ phi anh không phải đàn ông.
Chỉ như bây giờ ôm cô, anh đã dùng hết sức mạnh mẽ khống chế, anh có thể sẽ không muốn sao?
Cô bé quá đơn thuần, chỉ biết là một mực muốn, nhưng lại không biết, trong này có bí mật.
"Ngủ đi, ngày mai anh đưa em đến trường học." Anh cúi đầu hôn lên trán của cô.
Trì Tảo Tảo quay đầu đi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh, con mắt trợn trợn, rất là lấp lánh có thần: “Chỉ ngủ cùng với anh như vậy, em ngủ không được, ông xã à, đi mà đi mà!"
Cô ôm cánh tay của anh làm nũng.
Diệp Khuyết rất bất đắc dĩ, làm hay là không làm?
Trên thực tế, anh gần như đều sắp không thể nhịn được nữa, hơn nữa cô bé muốn như thế, nếu như không làm, anh sẽ bị khinh bỉ.
Làm đi!
Anh hít sâu một hơi, vượt người qua, lần thứ hai bắt
lấy cái miệng nhỏ lải nhải của cô.
Lần này, là thật sự bắt đầu rồi, Trì Tảo Tảo nỗ lực để cho mình không cần sốt sắng, không cần phải sợ, chỉ cần ở cùng với anh, sau này, anh thì sẽ không bỏ mình lại nữa.
Sau này, anh chính là của một mình cô.
Cô rất hưng phấn, lúc hôn môi với anh, trong lòng đều không ngừng được vui vẻ.
Anh điên cuồng hôn cô, thông thạo lại gọn gàng rành mạch.
Cũng sắp không chịu được nữa, đột nhiên, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, động tác Diệp Khuyết lại ngừng.
Nguyên nhân là... tay anh, chạm được chất lỏng ướt át.
Vừa bắt đầu anh còn tưởng rằng là cái kia, nhưng lúc cảm giác chảy ra rất nhiều, anh liền bừng tỉnh, mở đèn trong phòng, vén chăn lên vừa nhìn, vết máu đầy giường.
Lúc Trì Tảo Tảo nhìn thấy máu, cũng giật nảy cả mình: “Má ơi, tại sao lại như vậy?"
Diệp Khuyết đứng dậy đi tới, vừa mặc quần áo vừa nói: "Kinh nguyệt mỗi tháng của em là ngày nào, chính em không biết sao?"
Anh rất căm tức, trời mới biết, lúc cơ thể điên cuồng muốn, lại phát hiện cô đến kinh nguyệt, đối với một người đàn ông mà nói, là đả kích người cỡ nào.
Nhưng Trì Tảo Tảo, lại còn một bộ dáng vẻ ngượng ngùng không ngớt: “Xin lỗi mà, em thật sự quên việc này."
Anh đặc biệt ai oán trừng mắt cô, kéo chăn che lên cho cô, dặn dò: "Nằm đó, anh đi lấy băng vệ sinh cho em."
Sau đó, kéo phòng cửa, đi ra ngoài.
Trì Tảo Tảo nằm ở trên giường cắn ngón tay, thật sự không nghĩ tới, cô vậy mà đến kinh nguyệt.
Má ơi, cơ hội tốt ngàn năm một thuở như thế, cô vậy mà đến kinh nguyệt, thật đáng chết.