Cái kinh nguyệt trời đánh này, Trì Tảo Tảo hận không thể đào cái hố chui vào.
Mất mặt chết rồi, sau này cô còn nhìn mặt Diệp Khuyết thế nào đây?
Đang nghĩ, Diệp Khuyết lại đẩy cửa ra đi tới, trong tay anh cầm một bộ áo ngủ, một cái quần nhỏ của Trì Tảo Tảo, và hai cái băng vệ sinh, đi tới bên giường, đưa cho cô: “Ngồi dậy mặc vào đi, anh đổi ga trải giường."
Trì Tảo Tảo phiền phiền nhiễu nhiễu, ngại ngùng nhận áo ngủ và quần nhỏ, sau đó ôm, như một làn khói vọt vào trong phòng tắm.
Diệp Khuyết nhìn bóng lưng cô chạy trối chết, cau mày, thật sự có chút dở khóc dở cười.
Bây giờ chạy trốn nhanh thật, lúc trước sao không thấy cô tự mình biết mình như vậy?
Yêu tinh nhỏ, thật sự chỉ có thể dằn vặt anh.
Diệp Khuyết đổi ga trải giường và chăn, Trì Tảo Tảo còn chưa đi ra, anh đến cửa phòng tắm đi gọi cô: “Không làm được một mình sao? Phải làm tới nửa ngày như thế?"
Ai biết, bên trong không lên tiếng, Diệp Khuyết hiếu kỳ, trực tiếp đẩy cửa đi vào, lại nhìn thấy Trì Tảo Tảo che bụng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, khuôn mặt đau khổ.
"Rất đau sao?"
Anh mau chóng tới dìu cô.
Trước đó, mỗi lần Trì Tảo Tảo tới kinh nguyệt, đều sẽ rất đau, mỗi lần đều đau đến sống dở chết dở.
Chỉ là chưa từng thấy cô đau ở trước mặt Diệp Khuyết, bởi vì Diệp Khuyết trước kia, rất ít khi ở riêng với cô, vì vậy anh căn bản không biết, lúc cô đau bụng kinh khó chịu cỡ nào.
Cả người Trì Tảo Tảo vô lực, lập tức tựa trên bả vai anh, mặt trắng bệch: “Ông xã à, anh gọi dì Vân nấu nước đường cho em đi, đau quá."
Có thể thấy, cô thật sự rất đau.
Diệp Khuyết ôm lấy cô rời khỏi, đặt trên giường rộng lớn, mở lò sưởi, sau đó tự mình đi nấu nước đường.
Muộn như vậy, mọi người đều đã ngủ, anh không muốn quấy nhiễu bọn họ, vì vậy tự mình đến nhà bếp làm.
Không tới nửa giờ, anh bưng đường nước ấm đi tới bên giường, nhưng lúc này Trì Tảo Tảo, đã đau đến đầu đầy mồ hôi, ngay cả thở dốc cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Anh vừa cho cô uống nước đường vừa hỏi: “Sao trước đây không thấy em khó chịu như vậy?"
Trì Tảo Tảo uống hai ngụm, cầm chặt lấy cánh tay của anh thở dốc: “Bởi vì trước đây
anh đều không quan tâm em, đương nhiên anh sẽ không biết em khó chịu như vậy."
"..."
Đúng vậy! Trước đây, anh nào có nhiều thời gian ở cùng cô như vậy, làm sao có thể biết được cô đau bụng kinh khó chịu như vậy.
"Nếu như còn đau, bây giờ anh đưa em đến bệnh viện nhé?"
Nhìn thấy cô đau đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại, trong lòng anh, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Một cô bé xinh đẹp như vậy, bởi vì đau bụng kinh đến mức biến thành dày vò khó nhịn như vậy, khiến người ta nhìn, thật sự cảm thấy trong lòng khó chịu.
Trì Tảo Tảo lắc đầu: “Không cần, em uống rồi sẽ lập tức không đau, nó cơ bản là đau trong một quãng thời gian thôi."
Lúc này anh mới yên tâm, cho cô uống nước đường xong, anh lại lên giường, đưa tay đè bụng của cô lại, hy vọng có thể giảm bớt đau một chút sở cho cô.
Trì Tảo Tảo nhìn hành vi của anh, trong lúc lơ đãng, cảm động đến mức viền mắt đều ướt át.
Diệp Khuyết cho rằng cô đang khóc, nhanh chóng cúi người đi hôn môi cô: “Tảo Tảo, nếu như thực sự quá khó chịu, liền đi cùng anh tới bệnh viện."
Cô kiên cường nở một nụ cười: “Không có, chẳng qua là em cảm thấy, mặc dù là rất đau rất khó chịu, nhưng có anh ở bên cạnh em, cảm giác đau liền không còn rõ ràng nữa, em là đang cảm động anh tỉ mỉ chu đáo chăm sóc em."
"..." Anh sửng sốt, trong lòng ngũ vị tạp trần, đủ loại cảm xúc.
Cô chủ động chui vào trong lồng ngực anh, hai tay ôm anh: “Ông xã à, em cảm thấy em thật hạnh phúc, đời này, có thể gả cho người đàn ông như anh, là vinh hạnh và may mắn lớn nhất của cả đời Trì Tảo Tảo em."
"Sau này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em và anh cũng sẽ không tách ra, chúng ta nhất định phải, cả đời, tới già không chia cách."