Ngày hôm sau, lúc đưa Trì Tảo Tảo đến trường học, Diệp Khuyết luôn mãi hỏi dò: “Còn đau không? Nếu còn đau, thì không đến trường học."
Trì Tảo Tảo cười ha ha, lắc đầu: “Đau, thế nhưng em có thể chịu được, ông xã à, anh trước đây, không phải đối với em như vậy, dù cho em bị bệnh nặng hơn nữa, anh cũng phải bắt em đến trường, bây giờ em chỉ là đau bụng kinh mà thôi, anh liền quan tâm em như vậy, sợ sau khi em đến trường học sẽ khó chịu, anh thay đổi rồi nha!"
"..."
Diệp Khuyết đang lái xe, nghe được Trì Tảo Tảo nói như vậy, không nhịn được quay đầu nhìn cô một cái.
Cô bé đầy mặt tràn trề hạnh phúc, dáng vẻ rất sung sướng.
"Trước đây là trước đây." Anh bất thình lình trả lời một câu.
Trì Tảo Tảo hứng thú, nắm chặt lấy anh hỏi: “Tại sao trước đây và bây giờ không giống nhau?"
"Trì Tảo Tảo!" Anh rất nghiêm túc gọi cô.
"Hả?" Cô rất phối hợp trả lời.
"Còn hỏi tẻ nhạt như vậy, tự mình đi bộ đến trường học."
Một giây sau, Trì Tảo Tảo quyết đoán im lặng.
Oán hận liếc mắt nhìn người đàn ông kia, Trì Tảo Tảo cảm thấy, thật sự không cách nào câu thông với anh, cao ngạo lạnh lùng, không thích nói chuyện với người khác thì thôi đi, chí ít người khác nói chuyện với anh, anh phải trả lời chứ.
Ai, loại người không quen giao tiếp này, thật không biết trước đây anh sống thế nào.
Cũng chính là cô Trì Tảo Tảo, trong cơ thể đứt mất thần kinh dứt khoát mới khăng khăng một mực thích anh, phỏng chừng nếu như đổi thành những phụ nữ khác, đã sớm phủi mông rời đi.
Nửa giờ sau, xe Diệp Khuyết, dừng ở cửa lớn trường học A, Trì Tảo Tảo thật lâu không muốn xuống xe, cũng không nói lời nào.
Diệp Khuyết quay đầu nhìn cô: “Em xuống đi."
Trì Tảo Tảo giả điếc, vẫn tiếp tục ngồi im không nhúc nhích.
Diệp Khuyết biết ý đồ của cô, vì vậy liền nghiêng người qua, cởi đai an toàn cho cô, sau đó trong lúc Trì Tảo Tảo lơ đãng, như chuồn chuồn lướt nước hôn gò má của cô một cái.
Gò má Trì Tảo Tảo đỏ ửng, quay đầu nhìn anh: “Như này còn tạm được."
Cô đang muốn đẩy cửa xe ra xuống, cánh tay lại bị Diệp Khuyết nắm, anh rất chăm chú nói với cô: “Mấy ngày này, tình huống đặc biệt, mỗi ngày anh
sẽ tới đón em về nhà, nếu như lúc ở trường học cơ thể không thoải mái, nhớ gọi điện thoại cho anh."
Má ơi, người đàn ông này, lúc nào trở nên chuẩn mực như thế?
Trì Tảo Tảo gật đầu, xuống xe, phất tay với anh: “Ông xã à, gặp lại sau?"
Anh vậy mà cũng như kỳ tích phất phất tay với cô: “Đi đi!"
Sau đó, Trì Tảo Tảo nhảy nhảy nhót nhót tiến vào trường học, Diệp Khuyết cũng lái xe trở về công ty.
Mới vừa vào văn phòng, Vân Phi liền đến báo: “Tổng giám đốc, bên tư pháp truyền đến, nói Cừu Tử Mặc từ chối thừa nhận mình cố ý giết người, còn nói tất cả những thứ này đều là một tay Đường Hoàn Quân bày ra, cho anh ta tiền, anh ta phải làm như vậy, anh xem chuyện này..."
Ngẩng đầu lên, một đôi ánh mắt nham hiểm lành lạnh của người đàn ông, thẳng tắp đánh vào trên người Vân Phi: “Không liên lụy Đường Hoàn Quân, chỉ là việc anh ta hạ độc, có thể phán bao nhiêu năm?"
Vân Phi suy nghĩ một chút: “Tối thiểu cũng là tù năm năm trở lên."
"Như vậy đi!" Diệp Khuyết đứng dậy nói: "Nói cho người bên tư pháp, cứ dựa theo hành động của anh ta đến phán, có thể là bao nhiêu năm chính là bấy nhiêu năm, đương nhiên, trong thời gian này, đừng quên làm anh ta cảm thụ một chút, tư vị đau khổ."
Vân Phi hiểu ý, nhanh chóng gật đầu: “Được, tôi trở về liền điện thoại cho bọn họ."
Vừa mới xoay người đi ra ngoài, thư ký Tiêu Lam lại cầm một cái hộp nhỏ đi tới: “Tổng giám đốc, ngài tự tay thiết kế, "Cứu nhau trong lúc hoạn nạn" đặt công ty trang sức làm, bọn họ đã làm xong, ngài xem qua."
Diệp Khuyết phất tay bảo thư ký lui ra, mở hộp ra trước mắt, bên trong là một đôi nhẫn kim cương đặc biệt tinh xảo.