Buổi sáng, 9 giờ.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên hai thân hình đang nằm trên giường,
Người tỉnh lại đầu tiên vẫn là Diệp Khuyết, anh tùy tiện cầm lấy đồng hồ trên đầu giường, híp mắt nhìn thoáng qua, đã là 9 giờ sáng.
Đáng chết, anh lại có thể ngủ quên.
Anh ngồi dậy, không ngờ lại đánh thức cô nhóc ở trong ngực, cô giơ tay lên ôm anh, bĩu môi nói: “Ông xã, anh ngủ tiếp đi, em còn chưa muốn dậy.”
“….”
Anh không còn lời gì để nói, kéo móng vuốt của cô ra, đi xuống giường mặc quần áo.
Suy xét đến ngày hôm qua là lần đầu của cô, cho nên hiện tại anh không gọi cô dậy để đến trường, mà để cho cô tiếp tục ngủ.
Anh đánh răng rửa mặt rồi đi xuống lầu.
Mới vừa đi đến cầu thang liền nghe thấy giọng nói của ba mẹ.
Tiết Dung Chân vui vẻ nói: “Em hy vọng Tảo Tảo sinh được một đứa con gái cũng sẽ đáng yêu như nó.”
Diệp Chấn Hoa lại nói: “Anh cảm thấy sinh con trai vẫn tốt hơn, em xem, con trai của chúng ta thật có bản lĩnh.”
“A, con trai cũng tốt nhưng em cảm thấy có một đứa cháu đáng yêu như Tảo Tảo thì tốt hơn.”
“Không, anh muốn cháu trai để nối dõi tông đường.”
Tiết Dung Chân không vui, trừng mắt nhìn chồng: “Em nói cho anh nghe, bây giờ là thời đại nào rồi mà anh còn muốn có cháu trai để nối dõi tông đường, con gái không tốt sao? Con gái chính là áo bông nhỏ của mẹ.”
“Em là phụ nữ, em biết gì, không cần con trai, sau này gia sản Diệp gia sẽ do ai thừa kế?”
“Ai u, chẳng lẽ con gái thì không thể thừa kế sao?”
“Thế sao không dứt khoát sinh một trai một gái.”
Bỗng nhiên, cách đó không xa, truyền đến giọng nói của Diệp Khuyết.
Hai vợ chồng đều ngẩn ra, nhìn thấy con trai cầm áo khoác đi đến. Tiết Dung Chân nghĩ lại cảnh bà nhìn thấy khi lên lầu, đến gần Diệp Khuyết hỏi: “Con trai, sao lại chỉ có một mình con, Tảo Tảo đâu, có phải con làm cho nó……”
Tiết Dung Chân còn chưa nói xong, đã bị chồng mình đạp một chân: “Chuyện của bọn nhỏ, em quan tâm làm gì?”
Tiết Dung Chân trừng mắt nhìn
chồng, lúc này mới không nói nữa.
Diệp Khuyết bắt đầu ăn sáng, ăn một lát mới nói: “Con biết đúng mực, mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều còn có hai người cũng đừng thảo luận muốn cháu trai hay gái, Tảo Tảo còn nhỏ, con chưa muốn cô ấy làm mẹ sớm.”
Uống xong ly sữa bò, anh đứng dậy, muốn rời đi: “Con đi làm, nếu như cô ấy tỉnh lại, mẹ nói với cô ấy một tiếng nếu như không thể đến trường, vậy thì cứ nghỉ đi.”
Tiết Dung Chân nhanh chóng ngăn anh lại: “Ai u con trai à, công ty cũng không có chuyện lớn gì, ba con cũng còn trẻ, con cứ để ông ấy đi giúp con, con ở nhà, ở bên cạnh Tảo tảo, con xem, thật vất vả con mới có thời gian về nhà, bởi vì công việc mà không có thời gian ở bên nó, trong lòng nó sẽ cảm thấy ủy khuất.”
Diệp Khuyết: “….”
Diệp Chấn Hoa cũng đứng dậy nói: “Đúng vậy, con ở nhà bồi Tảo Tảo, chuyện công ty cứ giao cho ba và Vân Phi, con yên tâm.”
Nhưng Diệp Khuyết vẫn sợ ba mình vất vả, vẻ mặt xin lỗi.
Diệp Chấn Hoa chạy nhanh đánh mất sự băn khoăn của anh: “Nhóc con, ba mới có 56 tuổi, nếu không phải còn có bản lĩnh, sợ ba vất vả, để ba nghỉ hưu sớm, thì để ba xử lý việc công ty sẽ không thua kém gì con, cho nên con yên tâm đi, hơn nữa, gần đây cho có rất nhiều ý tưởng nếu không đi làm ba sẽ phát điên.”
Tiết Dung Chân tiếp tuc xúi giục: “Con trai, con để cho ba con đến công ty đi, con ở nhà cùng Tảo Tảo, đưa nó đi dạo, hai đứa bồi dưỡng tình cảm.”
Diệp Khuyết hết chỗ nói.
Tâm tư của ba mẹ sao anh có thể không biết, hai người muốn ôm cháu sớm.
Anh đành phải miễn cưỡng sự đồng ý của cha mẹ.