Diệp Khuyết không đi làm, vì thế, trước khi Trì Tảo Tảo còn chưa ngủ dậy, anh tự mình cầm sổ hộ khẩu đi cục Dân Chính để làm xong thủ tục kết hôn.
Mới vừa làm xong, đi về liền gặp Đường Vãn Nguyên ở trước cửa.
Từ ngày đó, sau khi rời khỏi bệnh viện, cô ta chưa từng gặp lại Diệp Khuyết.
Cô ta về đến nhà cũng hờn dỗi thật lâu, cô ta cảm thấy nếu như mình da mặt dày, ăn nói khép nép, có lẽ Diệp Khuyết liền sẽ đối xử với cô như xưa.
Cô ta đã mua rất nhiều quà đến đây.
Còn chưa kịp đi vào, đã thấy một chiếc ô tô dừng bên cạnh cô ta.
Thấy người xuống xe là Diệp Khuyết, cô ta sửng sốt, có chút giật mình.
“Anh Diệp Khuyết.”
Cô xách theo đồ bổ đi đến bên cạnh anh, cười ngọt ngào.
Nói như thế nào nhỉ, dáng người của Đường Vãn Nguyên tốt hơn so với Trì Tảo Tảo, khuôn mặt cũng không kém Trì Tảo Tảo, lại cao hơn Tảo Tảo.
Dùng từ của người trẻ tuổi để hình dung chính là nữ thần cao lãnh bạch phú mỹ.
Nhưng một tiếng gọi “anh Diệp Khuyết” của cô ta lại không đáng yêu như Trì Tảo Tảo, giống như cô ta đang làm ra vẻ.
Diệp Khuyết không phải là người thù dai, chuyện ở bệnh viện, anh đã sớm quên.
Nhìn thấy Đường Vãn Nguyên, sắc mặt anh không đổi nói: “Ừ.”
Sau đó sải bước vào nhà.
Đường Vãn Nguyên xách theo đồ bổ, tung tăng đi theo anh vào nhà.”
Vào đến nhà, dì Vân nhận những đồ bổ mà cô ta mang đến, khiêm tốn nói: “Tiểu thư Vãn Nguyên, cô đến đây chơi là tốt rồi, lại còn mang quà đến.”
Đường Vãn Nguyên nhìn Diệp Khuyết, ánh mắt si mê lưu luyến: “Không phải anh Diệp Khuyết bị thương sao, cháu mang cho anh ấy chút đồ bổ. Anh trai cháu nói những thứ này có tác dụng làm vết thương khép lại nhanh hơn.”
Dì Vân cười nói: “Thật đúng là khiến tiểu thư Vãn Nguyên nhọc lòng rồi.”
“Không có gì, chúng ta đều là người một nhà.”
Sau đó, nhìn thấy Diệp Khuyết đi thẳng lên lầu, Đường Vãn Nguyên cũng đi theo.
Nhưng bước đến nửa cầu thang, bỗng nhiên Diệp Khuyết dừng bước, quay đầu nhìn Đường
Vãn Nguyên, vẻ mặt không biểu tình.
“Em tìm tôi có việc?”
“…” Đường Vãn Nguyên không hiểu, bỗng nhiên mới phản ứng lại, lắc đầu: “Không có ạ!”
“Vậy em đi theo tôi làm gì?”=
“Em….”
“Nếu như không có việc gì, em trở về đi.”
Không chút lưu tình ném xuống một câu, Diệp Khuyết xoay người rời đi.
Để lại Đường Vãn Nguyên đứng ở dưới, xấu hổ.
Nhưng mà từ nhỏ cho đến lớn, cô ta là một người kiêu ngạo, ngẩng đầu lên nhìn theo bóng dáng của anh gọi: “Diệp Khuyết, em biết anh hận em, là vì em đánh Trì Tảo Tảo nhưng mà bây giờ Trì Tảo Tảo không ở đây, nếu như em ấy ở đây, em có thể nói xin lỗi với em ấy.”
“Hơn nữa, lúc đó là do em quá xúc động, cho nên…..”
Thấy Diệp Khuyết đối với mình mắt điếc tai ngơ, cô ta chạy theo lên lầu, nhìn theo bóng dáng của anh nói: “Anh Diệp Khuyết, em biết sai rồi, nể mặt anh em, anh tha thứ cho em được không?”
“Anh Diệp Khuyết, sau này em sẽ không bao giờ nói Trì Tảo Tảo như thế nữa, anh Diệp Khuyết, anh tha thứ cho em đi, đừng đối xử với em lạnh lùng như thế!”
Thấy Diệp Khuyết không để ý đến mình hơn nữa anh còn đi đến phòng của Trì Tảo Tảo?
Cô ta tò mò cũng đi qua xem.
Kết quả…….
Cảnh tượng trước mắt khiến cô ta sợ ngây người.
Cô ta đứng trước cửa phòng Trì Tảo Tảo, tận mắt nhìn thấy Diệp Khuyết ngồi ở mép giường, cúi người ôm Trì Tảo Tảo.
Trì Tảo Tảo…..
Cô đã trở lại?
Cô trở lại từ bao giờ?
Cô trở về để làm gì?
Trong lòng Đường Vãn Nguyên cảm thấy bất an.