Thì ra là như vậy!
Trì Tảo Tảo nhìn người đàn ông trên cầu thang, viền mắt hồng hồng, yết hầu khô khốc, ngực rầu rĩ, rất khó chị, rất khổ sở.
Cô không phục, không phục anh nói mình khó nghe như vậy.
Cô hít sâu một hơi, trừng mắt anh phản bác: “Diệp Khuyết, suy nghĩ của em có chỗ nào dơ bẩn? Em chỉ là thích anh, muốn mãi mãi ở bên cạnh anh, lẽ nào điều này cũng là sai sao?"
Anh đứng dưới chân cầu thang, cô đứng trên đầu cầu thang, hai người cứ đối diện như vậy, lần đầu tiên cô ở trước mặt anh, hai mắt rưng rưng, oan ức muốn lên tiếng khóc lớn.
Anh vẫn lạnh lùng như cũ, vốn muốn bước chân lên lầu, lúc này lại xoay người, quay lưng về phía cô, quyết tuyệt rời khỏi nhà.
Trì Tảo Tảo chạy xuống lầu, gọi theo bóng lưng anh: “Anh chính là một tên máu lạnh vô tình, anh căn bản không biết cái gì là yêu, anh thì biết cái gì chứ? Dựa vào cái gì nói em như vậy? Em có ý nghĩ dơ bẩn thì sao? Em muốn mỗi ngày muốn ngủ với anh thì sao? Khốn nạn, anh rời đi cũng đừng trở về nữa!"
Cô tức giận, đùng đùng chửi ầm lên.
Tiết Dung Chân nhanh chóng chạy tới ôm lấy cô: “Được rồi Tảo Tảo, đừng nghịch đừng nghịch, Diệp Nhị là bại hoại, chúng ta không chấp nhặt với nó, ha?"
Nhìn thấy anh quyết tuyệt lái xe rời đi, trong lòng Trì Tảo Tảo oan ức, ôm lấy Tiết Dung Chân gào khóc lên.
"Mẹ ơi, đến cùng là con làm sai chỗ nào? Anh ấy dựa vào cái gì ghét bỏ con như thế? Đâu phải con không cố gắng đọc sách, con có nỗ lực mà, mấy ngày nay con đều đang cố gắng mà, anh ấy cũng không phải người mù không nhìn thấy, dựa vào cái gì nói con như vậy?"
"Phải phải phải, Diệp Nhị là người mù, Tảo Tảo, con cũng lớn rồi mà còn khóc nhè, không khóc nữa, con còn chưa ăn cơm tối đó, ăn cơm tối rồi mẹ dẫn con đi xem phim nha?"
Trì Tảo Tảo rời khỏi cái ôm của Tiết Dung Chân, khịt khịt mũi, cong miệng nhỏ lên: “Mẹ, con cũng không phải con nít, làm gì còn dùng chiêu này để dỗ dành con chứ? Quên đi, con ăn một chút gì trước đã, sau đó lên đọc sách, còn một tháng nữa là thi đại học rồi, con nhất định sẽ nỗ lực, con nhất định sẽ thi
đậu đại học A, để xem sau này anh ấy còn lấy cái gì để nói chuyện qua loa lấy lệ với con."
Tiết Dung Chân nở nụ cười: “Đúng vậy, chúng ta không làm chút thành tích cho anh con xem, anh con sẽ cho là phụ nữ chúng ta cả ngày ăn no không có chuyện làm, Trì Tảo Tảo, cố lên nha, mẹ yêu con."
Trì Tảo Tảo bị tư thế tiếp sức của Tiết Dung Chân chọc phát cười, cô nín khóc nở nụ cười, hít mũi đi đến nhà ăn.
Sau khi ăn no, lại tiếp tục đi lên lầu đọc sách.
Hai ngày sau, Đường Hoàn Quân trở về.
Sau khi trở lại lại tiếp tục làm giáo viên phụ đạo cho Trì Tảo Tảo.
Đảo mắt loáng một cái, một tháng lại sắp tới rồi.
Cách ngày thi đại học, chỉ còn có ba ngày.
Thế nhưng, hai ngày nay Đường Hoàn Quân lại kiến nghị: “Trì Tảo Tảo, hôm nay chúng ta không đọc sách, anh dẫn em đi xem phim chịu không?"
Trì Tảo Tảo có chút lo lắng nói: “Sắp phải thi rồi, anh còn có tâm trạng dẫn em em đi xem phim?"
"Không phải nha, chính là sắp phải thi, nên chúng ta mới cần thả lỏng một chút!"
Trì Tảo Tảo cảm thấy cũng đúng, trong hai tháng gần thi đại học này, cô cơ bản mỗi ngày đều chôn ở trong đống sách, đều sắp thành con mọt sách rồi.
Vì vậy, để thả lỏng một chút nghênh đón cuộc thi, cô liền nên đi ra ngoài chơi một chút.
"Được, anh nói đi, xem phim gì, có điều sau khi xem phim xong, anh phải theo em đến sân chơi."
Đường Hoàn Quân cầu còn không được: “Đây là chuyện trong kế hoạch của anh, ha ha!"
Hai người vừa nói vừa lên xe đi tới một rạp phim gần đó.
Mua vé xem phim, là bộ phim tên là “Bạn cùng bàn” đang "hot" hiện nay, có nữ diễn viên Chu Đông Vũ tham gia.
Trì Tảo Tảo rất thích loại phim hoài niệm này, cầm vé xem phim, ôm bắp rang, theo phía sau Đường Hoàn Quân đi vào rạp chiếu phim.