Xem phim xong đi ra, Đường Hoàn Quân liền mang theo Trì Tảo Tảo đến sân chơi lớn nhất trong thành phố.
Mua vé trọn gói, Trì Tảo Tảo nói, phải lần lượt chơi hết từng trò giải trí trong sân chơi, nếu không sẽ không trở về nhà.
Đường công tử cũng chỉ đành liều mình chiều người đẹp.
Đứng dưới tàu lượn siêu tốc, Trì Tảo Tảo ngước nhìn trên không trung, nhìn người ngồi trên tàu lượn siêu tốc, khuôn mặt từng người từng người hoàn toàn thay đổi, đầu tóc rối bù, rít gào, hò hét, Trì Tảo Tảo hưng phấn không thôi, nhanh chóng kéo Đường Hoàn Quân tiến vào cửa kiểm vé tàu lượn siêu tốc.
Đường công tử còn có chút không vui nói thầm ở bên cạnh: “Bà cô à, tôi sợ độ cao đấy, nhất định phải chơi cái này sao?"
Trì Tảo Tảo xem thường nhìn anh: “Ai nói phải liều mình chiều người đẹp? Lẽ nào đàn ông các anh nói chuyện, đều là nói láo sao?"
Được rồi! Đường công tử không thể làm gì khác hơn là câm miệng.
Rất nhanh, lại một vòng tàu lượn siêu tốc bắt đầu rồi, Trì Tảo Tảo kéo Đường Hoàn Quân tới ngồi lên, tàu lượn rất nhanh khởi động, cô nắm chặt tay Đường công tử, giống như cho anh dũng khí, bảo anh đừng sợ.
Đường công tử xác thực sợ độ cao, nhưng ở trước mặt phụ nữ, lại không thể không kiên trì.
Ngay lúc hai người thừa dịp tàu lượn chậm rãi leo dốc thì trên lối đi bộ cách đó không xa, có mấy người mặc âu phục mang giày da đang tản bộ đi lại đây.
Xác thực mà nói, hẳn là mấy người đàn ông mặc âu phục mang giày da, bao quanh một người đàn ông có khí chất bất phàm kia.
"Diệp tổng, khu vực sân chơi này ngài cảm thấy thế nào? Thích hợp với kế hoạch quy hoạch khu vực của ngài lần này sao?" Một ông già bụng lớn hói đầu liên tục cúi đầu khom lưng bên cạnh Diệp Khuyết.
Hai mắt Diệp Khuyết quan sát toàn bộ sân chơi, mặt không biến sắc, vẻ mặt thâm sâu, khiến người ta đoán không ra trong lòng anh đến cùng đang suy nghĩ gì.
Ông già hói đầu muốn nói tiếp, lại bị nữ bí thư bên cạnh Diệp Khuyết đưa tay ngăn lại: “Vương tổng, trong lòng tổng giám đốc của chúng tôi đã có quyết định, ngài không cần nhiều lời."
Đi theo bên cạnh Diệp Khuyết nhiều năm, Tiêu Lam biết Diệp tổng không thích ồn ào, càng không thích có người nhắc tới nhắc lui bên cạnh anh, vì vậy thấy sắc mặt Diệp tổng không tốt, Tiêu Lam nhanh chóng lên tiếng ngăn lại.
Vương tổng hết cách rồi, không thể làm gì khác
hơn là gật đầu lui ra.
Lại có một ông chủ đi lên trước, nhẹ giọng hỏi dò: “Diệp tổng, bây giờ là buổi trưa, chúng tôi đã chuẩn bị một thịnh yến cho ngài, bây giờ ngài có muốn đến đó hay không?"
"Ừm!"
Diệp Khuyết ừ một tiếng, xoay người, bảy, tám người theo phía sau, nhất trí đi đến cửa lớn sân chơi.
Nhưng mà, lại đúng lúc này, giữa bầu trời truyền đến một tiếng hò hét vang tận mây xanh.
"Diệp Khuyết, em ghét anh, em ghét anh!"
Giọng sắc bén, mang theo run rẩy, có chút ngữ điệu không rõ.
Nhưng cơ bản là rất nhiều người đều nghe được.
Đặc biệt là Diệp Khuyết, nghe thấy giọng này, bước chân bỗng dưng dừng lại, xoay người.
Giọng bắt nguồn từ trên tàu lượn siêu tốc, anh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng về phía tàu lượn chạy như bay trên đường ray.
Mấy người xung quanh hai mặt nhìn nhau, không biết ai to gan như vậy, lại dám công khai nhục mạ Diệp tổng.
Quản lý khu vực sân chơi này là Vương tổng, ông ta liền nhanh chóng gọi người đi thăm dò người vừa nãy nhục mạ Diệp tổng kia.
Người dưới được lệnh đi làm ngay.
Người khác không biết, nhưng Diệp Khuyết biết, cái giọng kia, xuất phát từ Trì Tảo Tảo.
Cô đã sắp phải thi, còn có lòng thanh thản ở đây chơi?
Lông mày đẹp đẽ, lại không khỏi nhíu nhíu.
Qua chốc lát, tàu lượn ngừng.
Trì Tảo Tảo đỡ Đường Hoàn Quân đi ra, Đường Hoàn Quân khó chịu, ngồi xổm ở ven đường liền ói ra.
Trì Tảo Tảo vừa đấm lưng vừa đưa nước uống cho anh: “Anh có làm nghiêm trọng quá không đó? Một người đàn ông lớn tướng như vậy, lại sợ độ cao đến mức này, nếu như không được, cũng đừng cậy mạnh chứ!"
Đường Hoàn Quân suýt chút nữa ngũ tạng lục phủ đều phun ra, khinh thường nhìn về phía Trì Tảo Tảo: “Không phải anh sợ em mất hứng sao!"