Trì Tảo Tảo tắm rửa xong, Diệp Khuyết vẫn còn ở trong phòng, Trì Tảo Tảo cười tủm tỉm đi đến trước mặt anh, ngượng ngùng hỏi “Anh có muốn tắm không?”.
Diệp Khuyết nhàn nhạt rả lời một câu “Anh tắm rồi.”
Gì?
Trì Tảo Tảo nhìn tóc của Diệp Khuyết, hình như là hơi ướt, anh ấy tắm rửa nhanh vậy sao?
Trì Tảo Tảo cho rằng, lúc nãy Diệp Khuyết nói thật, đêm nay hai người bọn họ sẽ ngủ chung, hoặc là……
Trì Tảo Tảo thẹn thùng cúi đầu, cọ xát hai chân “Chúng ta đều tắm rồi, kế tiếp anh định làm cái gì?”
Lăn giường sao?
Nghĩ đến đó, mặt Trì Tảo Tảo đỏ lên, tim thì đập nhanh.
Vừa chờ mong, vừa sợ hãi.
Dù sao cảm xúc trong lòng rất quái dị.
“Lại đây.” Diệp Khuyết trực tiếp ra lệnh.
Trì Tảo Tảo vừa nghe, liền chạy qua.
“Ngồi xuống đây.” Diệp Khuyết lại nói.
Trì Tảo Tảo ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, ngẩng đầu lên hỏi “Có muốn em nằm xuống không?”
“……”
Diệp Khuyết không dám khen Trì Tảo Tảo.
Anh không nói gì, cầm lấy máy sấy, sấy tóc.
Đến khi tiếng máy sấy vang lên, Trì Tảo Tảo mới hiểu.
Nhưng nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt.
Buồn bực, tan hết không còn một mảnh.
Đây là lần đầu tiên, anh chủ động sấy tóc cho cô nha, trong lòng cô rất ngọt ngào.
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Người tới không ai khác, là Triệu Tư Tư.
Triệu Tư Tư thấy Diệp Khuyết sấy tóc cho Trì Tảo Tảo, thì cứng đờ, rồi nhanh chóng chạy qua lấy máy sấy trong tay Diệp Khuyết.
“Khuyết, để em!”
Diệp Khuyết không để ý tới Triệu Tư Tư “Em về phòng nghỉ ngơi đi!”
Triệu Tư Tư vẫn khăng khăng “Để em làm đi!”
Diệp Khuyết nhìn về phía Trì Tảo Tảo, Trì Tảo Tảo hiểu ý, nhìn về phía Triệu Tư Tư “Chị Tư Tư, chị cứ về phòng ngủ đi, từ nhỏ đến lớn anh trai
đều giúp em sấy tóc, hơn nữa, em sợ bóng tối, nên anh em luôn phải chờ đến khi em ngủ, mới có thể về phòng nha.”
Nói xong, Trì Tảo Tảo nhìn về phía Diệp Khuyết.
Diệp Khuyết cười lơ đãng, cảm thấy không thất vọng vì đã đưa Tảo Tảo theo.
Trong lòng Trì Tảo Tảo thì vui như nở hoa.
Không ngờ, Triệu Tưu Tư vẫn kiên trì “Như vậy sao, nếu không chị ngủ cùng em nhé?”
Trì Tảo Tảo lắc đầu ngay “Không được, nếu anh trai không trông cho em ngủ, em sẽ gặp ác mộng.”
Triệu Tư Tư nhìn về phía Diệp Khuyết, Diệp Khuyết còn làm bộ làm tịch gật đầu với cô “Em về phòng đi, anh chăm sóc con bé, quen rồi.”
Triệu Tư Tư không cam lòng “Vất vả lắm hai chúng ta mới……”
Lời còn chưa nói xong, Trì Tảo Tảo đã ôm lấy chân Diệp Khuyết “Anh, anh không được đi, nếu anh đi, em sẽ nhảy cửa sổ.”
Diệp Khuyết bất đắc dĩ vuốt đầu Trì Tảo Tảo, nhìn về phía Triệu Tư Tư: “Buổi tối con bé rất dễ phát bệnh, cho nên anh không thể xa nó, em về phòng ngủ đi!”
Sau đó, Trì Tảo Tảo giả bộ bị bệnh, ôm lấy Diệp Khuyết không buông.
Triệu Tư Tư không có biện pháp, đành phải nhụt chí đóng cửa rời đi.