Sau khi Triệu Tư Tư tỉnh lại, rất nhanh đã bị Diệp Khuyết đuổi về khách sạn, cũng may, cô ta chỉ mới uống vài ngụm nước, cũng không có gì trở ngại.
Trì Tảo Tảo chờ ở cửa phòng, nhìn Diệp Khuyết cẩn thận đắp chăn cho Triệu Tư Tư, động tác mềm nhẹ tao nhã, rất là mê người.
Không nghĩ tới, người lãnh khốc này, cũng biết chăm sóc người khác nha?
Trì Tảo Tảo dựa ở cửa, nhìn sườn mặt của anh, nhìn đến mê mẩn.
Diệp Khuyết đi đến trước mặt cô không biết từ lúc nào, làm cô không phản ứng kịp.
"Đi ra ngoài đi!" Mãi đến khi anh lên tiếng.
Trì Tảo Tảo mới phản ứng lại, thấy anh đi ra khỏi phòng, cô cũng vui vẻ đi theo: “Chị Tư Tư không có việc gì chứ? Thật sự không cần đưa đến bệnh viện sao?"
"Không có chuyện gì!" Diệp Khuyết chính là vân đạm phong khinh nói bốn chữ, ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo hai chân, đánh giá Trì Tảo Tảo ở trước mặt.
Trì Tảo Tảo dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, vẻ mặt hồ nghi: “Sao lại nhìn em như vậy?"
Anh vẫy tay, ý bảo cô đi qua.
Trì Tảo Tảo khó hiểu đi qua, ngồi xuống bên cạnh: “Gì chứ?"
Anh giơ tay lên, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc rối bên thái dương cô, giọng điệu hơi trầm thấp: “May mà người rơi xuống nước không phải là em."
"..." Trì Tảo Tảo ngơ ngác, đây là có ý gì?
Hơn nữa, nhìn sắc mặt anh, có cảm giác u buồn hơn bao giờ hết.
Cô nhíu mày, ý đồ hỏi: “Anh sợ em cũng giống như chị Tư Tư, rơi xuống biển không dậy nổi sao?"
Ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn mặt cô, không nói một câu.
Trì Tảo Tảo chợt cười: “Anh vẫn là lo lắng cho em đúng không?"
Anh không phủ nhận.
Trì Tảo Tảo vui vẻ, bổ nhào qua ôm cổ anh, bẹp một cái hôn lên mặt anh.
"Chồng à, em chỉ biết, trong lòng anh vẫn có em."
Cô làm nũng dụi dụi trong lòng anh, anh thờ ơ, để mặc cô dụi loạn như mèo con.
Con bé này, vì sao anh lại cảm thấy, càng ngày càng thích vậy chứ?
Lúc cứu Triệu Tư Tư, anh thật sự lo lắng người rơi xuống nước sẽ là Trì Tảo Tảo, may là, Trì Tảo Tảo của anh thật nghe
lời, đứng trên bờ ngoan ngoãn chờ anh.
"Khuyết, Khuyết..."
Ngay lúc Trì Tảo Tảo định tới gần Diệp Khuyết, trong phòng truyền đến giọng mềm mại của phụ nữ.
Trì Tảo Tảo và Diệp Khuyết liếc nhau, cuối cùng người đàn ông kia, vẫn là kéo mở móng vuốt nhỏ của cô ra, đứng dậy đi đến phòng của Triệu Tư Tư.
Trì Tảo Tảo không ngăn cản anh, bởi vì cô biết, Diệp Khuyết sẽ không làm cô thất vọng.
Trở lại phòng Triệu Tư Tư, người phụ này đã ngồi dậy, suy yếu nhìn chằm chằm Diệp Khuyết vào cửa.
"Khuyết, em rất lạnh, cả người em đều rất lạnh."
Diệp Khuyết còn chưa tới gần giường của cô ta, bước chân liền dừng lại, anh xoay người, mở máy sưởi.
Không nghĩ tới, Triệu Tư Tư lại đột nhiên đứng dậy, từ phía sau ôm cổ anh.
Thân mình người đàn ông cứng đờ, vẫn chưa phản ứng gì.
Có lẽ là rơi xuống nước sợ hãi, mà giờ phút này cả người Triệu Tư Tư đều còn run run.
Cô liền lợi dụng sự run run như vậy, ôm chặt lấy thắt lưng người đàn ông, suy yếu nghẹn ngào: “Khuyết, anh biết không? Lúc em bị nước biển cuốn đi, em đã nghĩ em sẽ không còn được gặp lại anh, Khuyết, em không muốn giấu diếm tình cảm của em đối với anh nữa, em yêu anh, từ một năm trước gặp anh ở sân bay, em đã yêu anh, anh đừng từ chối em, có được không?"
Người đàn ông vẫn thẳng tắp cao ngất như cũ, đối với hành động đột ngột của cô, anh cũng là bất động thanh sắc.
Triệu Tư Tư có chút nóng vội, nới tay, chạy đến trước mặt anh, hai mắt đẫm lệ mông lung: “Khuyết, để em làm bạn gái của anh, ở bên anh, có được hay không?"