Triệu Tư Tư có chút nóng vội, nới tay, chạy đến trước mặt anh, hai mắt đẫm lệ mông lung: “Khuyết, để em làm bạn gái của anh, ở bên anh, có được hay không?"
Cô căn bản không muốn vội vã thổ lộ với anh như vậy, nhưng mà, cô chờ không nổi, sợ hai ngày ở cùng anh này vừa kết thúc, cô liền không còn cơ hội nữa.
Cho nên, việc này không thể chậm trễ, nghĩ vậy, trong lòng kiên định hơn một chút.
Huống chi, chỉ bằng khuôn mặt này của cô, còn có sự nổi tiếng của cô ở Làng Giải Trí, hơn nữa, sáu tháng cuối năm cô sắp đóng vai nữ chính trong phim mà tập đoàn Thiên Vũ đầu tư, Diệp Khuyết không thể không có cảm giác với cô.
Ai mà biết, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Còn chưa chờ Diệp Khuyết phản ứng, Trì Tảo Tảo đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.
Triệu Tư Tư vừa thấy, xấu hổ cúi đầu, lập tức, chợt nghe thấy tiếng âm dương quái khí của Trì Tảo Tảo: “Ây da, có phải là tôi quấy rầy hai người rồi không?"
Ánh mắt mang theo tức giận bắn về phía Diệp Khuyết, mặt Trì Tảo Tảo bề ngoài nhìn qua không có gì, nhưng trong lòng lại là thở phì phì.
Người phụ nữ khác ôm anh như vậy, thế nhưng anh cũng không đẩy ra.
Chẳng lẽ Diệp Khuyết thích cô ta sao?
Cũng đúng, ngực của Triệu Tư Tư lớn như vậy, đàn ông đều thích.
Nhìn thấy Diệp Khuyết vẫn là bất động thanh sắc, trong lòng cô lại càng không thích, lại đảo mắt nhìn về phía Triệu Tư Tư: “Tuy rằng cô là thần tượng của tôi, nhưng mà, tôi không chấp nhận cô làm chị dâu của tôi, cho nên, mong cô đừng động tay động chân với anh trai của tôi."
Người của cô, ai cũng đừng ngấp nghé, mặc dù cô gái này, hồi nhỏ cô thật sự thích.
Nếu cô ta thực sự có can đảm mơ ước đàn ông của cô, đừng trách cô trở mặt với cô ta.
Triệu Tư Tư ngạc nhiên, thập phần không hiểu nhìn chằm chằm Trì Tảo Tảo.
Cô nương này ngẩng đầu ưỡn ngực, đi qua nắm lấy cánh tay Diệp Khuyết, lạnh lùng khẽ hừ: “Anh, em đói bụng, đưa em ra ngoài ăn cái gì đi."
Diệp Khuyết: “..."
Không lên tiếng, cả người bị cô túm đi.
Để lại một mình Triệu Tư Tư, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Khuyết còn chưa cho cô đáp án mà, Trì Tảo Tảo tới quấy rối làm gì hả.
Cô trừng mắt nhìn bóng lưng Trì Tảo
Tảo, hận không thể tiến lên bóp chết cô bé.
Trong hành lang khách sạn, hai người cùng đi vào thang máy, Trì Tảo Tảo mới buông cánh tay Diệp Khuyết ra, đứng ở một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận.
Diệp Khuyết nhìn bộ dáng này của cô, muốn cười, nhưng cười không nổi.
"Em không rõ, sao có nhiều phụ nữ thích anh như vậy, anh có chỗ nào tốt chứ? Kiêu ngạo lạnh lùng, ít nói kiệm lời, không ai bì nổi, mắt của mấy người phụ nữ này mù hết rồi sao, mới thích người đàn ông như anh." "..."
Cô nương, cô là trợn mắt nói lời bịa đặt sao?
Không phải cô cũng thích anh ta sao?
Trì Tảo Tảo vung một cái tát tới, cút mẹ cô đi, anh ấy là của tôi.
Được rồi...
Dọc theo đường đi, Diệp Khuyết cũng không lên tiếng, Trì Tảo Tảo tự mình lải nhải ở bên cạnh, giống như một người phụ nữ tới thời kỳ mãn kinh.
Mãi đến khi vào trong phòng ăn ngồi xuống, người phục vụ bưng đồ ăn lên, Diệp Khuyết mới gắp thức ăn, ngăn chặn cái miệng nhỏ của cô.
"Lúc ăn cơm, không được nói chuyện." Anh nói.
Trì Tảo Tảo ăn đồ ăn anh gắp đặt vào trong miệng mình, trừng mắt với anh lại nói: “Em không cho phép anh ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ như vậy, Diệp Khuyết, anh có hiểu cái gì gọi là đạo làm chồng hay không hả?"
Đạo làm chồng?
Lông mày người đàn ông cau lại, ý tứ hàm xúc nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đối diện.
Anh chỉ nghe nói tới đạo làm vợ, làm gì nghe nói đạo làm chồng?
Trì Tảo Tảo nuốt nhanh vài miếng đồ ăn, nói tiếp: “Dù sao từ ngày đó ở trong phòng sách, anh không từ chối em, hai chúng ta chính là tình nhân, hiện tại anh là người đã có bạn gái, hay gọi là người phụ nữ anh theo đuổi là được rồi, Trì Tảo Tảo em cũng có tôn nghiêm."