Sáng sớm hôm sauTrì Tảo Tảo và hai cô bạn cùng phòng đến nhà ăn ăn bữa sáng, tình cờ lại thấy Kim Thừa Trị ngồi trong góc, vừa ăn sáng vừa đọc sách.
Không đợi Trì Tảo Tảo lên tiếng, Ôn Nghi đã quay đầu lại, đá xéo Trì Tảo Tảo “Tảo Tảo không phải cậu nói sẽ hạ gục nam thần hả! Gần đây không thấy cậu có động tĩnh gì vậy?”
Khí chất Kim Thừa Trị cao quý, tựa như trời sinh đã tồn tại trong xương cốt.
Mỗi lần nhìn Kim Thừa Trị, Trì Tảo Tảo đều không rời mắt được.
Mộ Hương Ninh “Ôn Dịch, đừng nói nữa, Tảo Tảo không có bản lĩnh đó đâu, cậu ấy có dũng khí đó cũng đáng khen lắm rồi, nhưng băng sơn nam thần, cũng không dễ tán đổ vậy chứ, các cậu không biết, có bao nhiêu chị khóa trên thất bại rồi đâu.”
Trì Tảo Tảo lại không cho là đúng “Không phải không làm gì, mà là vì thời cơ chưa đến, hai người cứ chờ mà xem.”
Trì Tảo Tảo lấy một phần bữa sáng, ngồi cách Kim Thừa Trị không xa, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm anh.
Có lẽ ý thức được có người đang nhìn, nên Kim Thừa Trị ngẩng đầu lên vừa vặn đụng phải ảnh mắt Trì Tảo Tảo.
Trì Tảo Tảo thấy anh rốt cuộc cũng nhìn mình, thì mỉm cười “Chào học trưởng.”
Sau đó đối phương lại đứng dậy, bỏ đi.
Trì Tảo Tảo hậm hực, âm thầm tự cổ vũ, một ngày nào đó, anh nhất định sẽ chú ý tới mình.
Ăn sáng xong, Trì Tảo Tảo đến phòng học.
Trì Tảo Tảo học quản lý công thương, ngành học do Diệp Khuyết chọn, có lẽ muốn sau này để cô đến Tập Đoàn Thiên Vũ làm.
Trì Tảo Tảo rất bị động, Diệp Khuyết chọn cái gì, thì cô học cái đó. Chỉ là Trì Tảo Tảo vẫn mơ ước trở thành một nhiếp ảnh gia tự do.
Giảng viên đứng trên
bục giảng nói liên tục, Trì Tảo Tảo lại ngồi viết thư tình.
Nội dung thư tình cũng rất đơn giản, chỉ có mấy chữ.
“Em thích anh!” sau đó phía dưới ghi “P/s: Có thể cho em cách liên hệ với anh không?” “Trì Tảo Tảo”
Viết xong, Trì Tảo Tảo gấp giấy lại hành hình trái tim, hết giờ học thì chạy ngay đi tìm Kim Thừa Trị.
Vòng vèo một hồi, thư tình của Trì Tảo Tảo cũng nằm trong tay Kim Thừa Trị.
Kim Thừa Trị ngồi bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa kính chiếu vào, vừa vặn chiếu lên trên người anh.
Ngón tay thon dài, mở bức thư ra.
Anh không ngờ, chỉ có mấy chữ như vậy.
“Em thích anh!”
Tuy rằng phía dưới có một đoạn P/s, nhưng anh ta không để trong lòng, mà ném thẳng vào thùng rác.
Hết giờ học, Kim Thừa Trị xách balo đi về.
Trì Tảo Tảo đột nhiên nhảy ra ngăn anh lại, cười sáng lạn “Chào học trưởng, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Kim Thừa Trị liếc Trì Tảo Tảo một cái, rồi lại vòng qua người cô, bỏ đi.
Trì Tảo Tảo tung ta tung tăng đi theo phía sau “Học trưởng, số di động của anh là mấy?”
“……”
“WeChat thì sao? Dù sao anh cũng phải cho em cách liên hệ chứ?”
“……”
Kim Thừa Trị không để ý tới Trì Tảo Tảo, tiếp tục đi về phía trước.
Trì Tảo Tảo không từ bỏ ý định, cứ đi theo anh, cho đến khi đi vào một ngõ nhỏ.