Chung quanh đều rất xa lạ.
Hơn nữa, còn tiêu điều, khủng bố.
Trong lòng Trì Tảo Tảo rùng mình, chột dạ, định xoay người chuồn đi, nhưng Kim Thừa Trị đột nhiên dừng bước, xoay người lại.
Một đôi mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Trì Tảo Tảo.
Kim Thừa Trị hỏi “Vì sao lại đi theo tôi?”
Chung quanh không hề có ai, Trì Tảo Tảo ấp a ấp úng “Em…… Em thích anh!”
Thật sự, chỉ đơn thuần là thích, chứ không phải là yêu đương.
Trì Tảo Tảo rất rõ, người cô yêu là Diệp Khuyết, đời này chỉ có mình anh.
Nếu không phải bị thách đố, cô cũng sẽ không mặt dày mày dạn đuổi theo Kim Thừa Trị.
“Tôi không thích cô.”
Kim Thừa Trị lại xoay bỏ đi “Đừng đi theo nữa, phía trước rất nguy hiểm, thường xuyên có người bị cưỡng bức đấy.”
Ách!
Nghe anh nói vậy, Trì Tảo Tảo thật sự không dám đi theo nữa.
Quay đầu chạy đi.
Trì Tảo Tảo vừa chạy ra khỏi ngõ nhỏ, thì Kim Thừa Trị từ trong con ngách nhỏ bước ra.
Mấy ngày nay ở trong trường học, Trì Tảo Tảo vẫn thường xuyên đến thư viện, nguyên nhân là Kim Thừa Trị sẽ đến đó.
Tới nhà ăn, nguyên nhân cũng vì Kim Thừa Trị ở đó.
Thói quen hết giờ học liền chạy đến khu năm 3, nguyên nhân cũng vì Kim Thừa Trị.
Một tuần sau.
Mặc dù Kim Thừa Trị không để ý tới cô, nhưng cô vẫn đi theo, nói chuyện huyên thuyên một mình.
Hai tuần sau, Trì Tảo Tảo vẫn như âm hồn bất tán quấn lấy Kim Thừa Trị.
Cho đến……
Một ngày nào đó, Trì Tảo Tảo bỗng nhiên biến mất khỏi tầm mắt Kim Thừa Trị.
Nguyên nhân là vì…… Diệp Khuyết rốt cuộc đã tới.
Lúc tan học, Trì Tảo Tảo đang chuẩn bị đi tìm Kim Thừa
Trị, thì thấy một chiếc xe hơi cao cấp chạy ngang qua, Trì Tảo Tảo ôm sách giáo khoa, chờ xe hơi đi rồi lại qua đường, không ngờ cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Diệp Khuyết.
Giây phút nhìn thấy Diệp Khuyết, Trì Tảo Tảo vô cùng vui vẻ, quăng Kim Thừa Trị lên chín tầng mây, ôm sách giáo khoa, chạy theo chiếc xe hơi.
Xe hơi rốt cuộc cũng ngừng lại, bởi vì chiếc xe quá chói mắt, hơn nữa còn táo tợn chạy ở trong trường, nên lập tức thu hút ánh mắt của không ít sinh viên.
Trì Tảo Tảo cũng không tiến lên trước chào hỏi Diệp Khuyết.
Cửa xe mở ra, hiệu trưởng vòng qua thân xe, nghênh đón.
Diệp Khuyết mới từ trong xe bước ra, chung quanh lập tức thét chói tai.
“Mẹ ơi, thật đẹp trai.”
“Đúng vậy, trên thế giới này có người đẹp trai như vậy thật sao?”
“Nghe nói, hiệu trưởng mời anh ấy tới làm giảng viên đấy.”
“Không phải chứ? Giảng viên? Quá trẻ đi?”
“Nghe nói, trước kia anh ấy từng học ở đây đó.”
“A a a a a, không được, anh ấy dạy lớp nào, tôi phải đi đăng kí ngay.”
Một đám nữ sinh kích động như điên “Tôi cũng đi.”
“Tôi cũng……”