Lưu Yển Nguyệt nhất thời bị thông tin ấp đến làm cho ngây người.
Cô nhìn anh ngạc nhiên đến không thể lên tiếng, cuối cùng vẫn là anh mở lời trước: “Vợ à, đừng giận anh được không?”
“Anh thích trêu em lắm à? Có biết lúc nãy em lo lắng cho anh lắm không hả?”
Hút một hơi sâu, cô ngồi xuống xô pha đối diện, bật cười tự giễu: “À, phải rồi.
Anh là muốn trả thù việc em bỏ đi có đúng không? Mặc kệ là đúng hay sai nhưng chúc mừng anh đã thành công rồi đấy”
Phùng Dịch như đứa trẻ đang bị phụ huynh mắng chửi, cuối đầu ủy khuất: “Yển Nguyệt, anh không có”
Nhìn vẻ mặt ảm đạm của cô, anh cuốn lên giải thích: “Thật sự không có đâu, anh chỉ là muốn em quan tâm anh một chút thôi”, càng nói giọng càng giảm âm lượng đi, đến chữ cuối cùng Lưu Yển Nguyệt thậm chí còn không nghe được.
Cô hít thật sâu rồi thở ra, lấy lại bình tĩnh: “Không có thì thôi”
“Vợ à, em đừng giận anh.
Anh biết sai rồi”
“Em không giận”
“Không giận vậy nhìn anh một chút đi.
Bên ngoài cửa sổ làm gì có gì đẹp bằng anh chứ?”
Lưu Yển Nguyệt: “…”, đúng là anh đẹp trai nhưng lấy đâu ra tự tin như vậy chứ? Phùng Dịch, phải biết khiêm tốn một chút có biết không hả?
Phùng Dịch nhướng mày lên tiếng: “Vợ à, em đang mắng anh sao?”
“Đúng, đang mắng anh đó”
Chẳng những không chối còn thành thật nhìn nhận.
Lưu Yển Nguyệt khẽ cười, chậc bản thân nên như vậy, cứ giấu giấu diếm diếm với nhau làm gì, đúng không? Sau một lần phạm sai lầm, cô rút ra được một bài học, vợ chồng không nên che giấu nhau điều gì cả, trong hôn nhân đều phải thành thật.
Anh nghe lời cô nói liền nhăn mặt: “Yển Nguyệt, em ghét anh lắm sao?”
“Hả? Sao em lại ghét anh chứ?”
“Không ghét tại sao mắng anh?”
Lưu Yển Nguyệt: “…”, bộ phải ghét mới mắng được à?
Thấy vẻ mặt bực bội của cô gái trước mắt, Phùng Dịch thầm nghĩ, nếu không phải ghét thì là gì? Mắng yêu à? Nghĩ đến đây, khóe môi anh không kiềm được mà cong lên.
Ha ha