“Phùng Dịch, hay là em ra ngoài cho mọi người nói chuyện nhé?”, nhìn ba người đàn ông kia chắc chắn là có chuyện muốn nói với anh.
Cô cũng không muốn làm phiền bọn họ liền kiếm một cái cớ trốn đi.
Ai ngờ vừa ra ngoài đã có bóng dáng của Phùng Kỳ đi theo.
Trong lòng cô dấy lên một cảm giác không lành, căng thẳng nhìn sang cô nàng kia.
Phùng Kỳ liếc mắt sang cô, nhếch môi cười lạnh: “Nguyệt Nguyệt, bây giờ mình gọi cậu bằng bà cố nội còn được đó.
Thật tình nể cậu, công ty phá sản không báo cho bọn này một câu, mình còn phải đọc báo mới biết đó.
Còn có tại sao lại bỏ trốn đi?”
Lưu Yển Nguyệt cúi đầu cam chịu, yếu ớt lên tiếng: “Mình không có bỏ trốn”
“Không bỏ trốn?”, Phùng Kỳ cao giọng hỏi lại: “Đúng là không trốn, là quan minh chính đại bỏ đi mà không bị ai ngăn cản.
Hôm đó cậu còn gặp lại tên họ Mục kia đúng không?”
“Hả? Sao cậu biết?”
Phùng Kỳ nhếch môi: “Có gì mình không biết chứ?”
Lưu Yển Nguyệt bĩu môi: “Cậu biết hay là xem camera?”
“Cậu không để mình tự tin thêm một chút sao?”, Phùng Kỳ nhăn mặt: “Cũng may là anh mình chưa thấy được đó, nếu không bây giờ đã bất tỉnh trên giường bên rồi”
Cô cắn môi: “Xin lỗi, tất cả đều tại mình”
“Haiz, xin lỗi thì có ích gì chứ? Dù sao cậu cũng đã quay về rồi.
Mình không biết nguyên nhân khiến cậu tự tin mình rời đi là do đâu, mình chỉ biết hai người rất hợp nhau, lại còn yêu nhau như vậy.
Bao nhiêu đây là đủ rồi”
“Mình biết rồi”
Phùng Kỳ lắc đầu ngao ngán: “Hôm đó cậu bị chị Châu giáo huấn sao?”
Lưu Yển Nguyệt gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cũng không hẳn, nhưng mà có đến tìm mình.
Sao chị ấy biết được mình ở đó nhỉ?”
“Vậy sao không tự hỏi chồng cậu đi”
Cô ngạc nhiên tròn mắt: “Hả?”
Phùng Kỳ bật cười trêu chọc: “Ồ, vậy anh ấy chưa nói gì cho cậu biết à? Chậc, ông cậu thật sự muốn giấu việc xấu mình làm sao?”
“Cậu nói cái gì vậy? Rốt cuộc là Phùng Dịch đã làm cái gì chứ?”, cô nhíu mày hoang mang.
…
Hứa Giang Châu ngồi chéo chân trên sô pha nhìn người đàn ông nhàn nhạt trên giường, chân mày