“Năm con học cấp ba còn mang danh trùm trường còn gì? Xùy, lưu manh như vậy không ngờ có thể làm được cảnh sát, mẹ khinh thường con”
Phùng Dịch nhìn cô cười khổ, lắc đầu trong tuyệt vọng: “Mẹ à, đừng nói nữa”
“Hừ, là con muốn mẹ khơi gợi ra mà”, mẹ Phùng khó chịu lên tiếng.
Anh hít sâu một hơi rồi ngập ngừng lên tiếng: “Mẹ à, lỡ như bọn con sinh con thì mẹ…”
Mẹ Phùng không đợi anh nói hết câu, đã ngồi bật dậy cắt lời: “Cái gì? Yển Nguyệt mang thai rồi sao? Đợi mẹ một chút, mẹ sang đó liền, con bé có ốm nghén gì hay không? Trời ơi Phùng Dịch mẹ đã nói là hai đứa dọn về đây sống đi không chịu nghe”
“Bây giờ con bé mang thai bên đó lại không có người chăm sóc, mẹ nói bực con quá đi mất”
“Mẹ à, không phải đâu”
“Hả?”
Phùng Dịch bất đắc dĩ lên tiếng giải thích: “Không phải là vợ con mang thai.
Bọn con chỉ dự định thôi…”
Mẹ Phùng thở hồng hộc ngồi xuống giường: “Sao không chịu nói sớm hả? Mà hai đứa bây giờ chỉ mới dự định thôi á, các con bao nhiêu tuổi rồi.
Mau đi con đi chứ ở đó mà dự với chả định”
Nghe mẹ giáo huấn, đầu anh gật gật như con gà mổ thóc.
Cuối cùng không nghe thêm được nữa mà cắt ngang: “Tụi con hỏi thử, nếu sinh con mẹ có đem em bé về Phùng gia nuôi không?”
“Con nói gì vậy? Cháu nội của mẹ tất nhiên là mẹ sẽ đem về đây nuôi rồi.
Bên chỗ con có bảo mẫu à?”, mẹ Phùng ghét bỏ lên tiếng: “Nếu hai đứa muốn ở cùng con thì phải dọn về đây”
Nghe lời khẳng định chắc nịch từ mẹ, hai vợ chồng anh nhìn nhau không nhịn được mỉm cười đắc ý.
Phùng Dịch giả giọng thờ ơ đáp lại: “Được rồi, nghe mẹ vậy”
Nhìn màn hình cuộc gọi vừa tắt, anh và cô nhảy đẫn lên vui vẻ: “Yeah, tuyệt vời”
“Đúng vậy, bà xã em không cần lo lắng rồi nhé?”
Lưu Yển Nguyệt vui vẻ tràn ngập khuôn mặt, ôm chầm lấy anh: “Tất nhiên là không rồi, chuyện tốt trước mặt đây mà”
Đứa con còn nằm dưới ngón chân của chị nghe được câu này chắc tủi thân lắm nhỉ? Còn chưa sinh ra mà ba mẹ đã tính toán