“Cô thật sự muốn làm việc hay là theo đuổi bạn trai?”
Lâm Bá An nén sự tức giận trong lòng, cao giọng hỏi ngược lại.
Diệp Lam bị lời nói của anh làm cho ngây người, cô không tự nhiên mà né tránh ánh mắt đang ghim chặt vào người mình: “Sao có thể chứ?”
“Xem như tôi cầu xin cô đó, chúng ta đến đây để bắt tội phạm chứ không phải để yêu đương.
Công việc nguy hiểm, chết như chơi đó, cô đừng rước phiền phức cho chúng tôi nữa”
Lâm Bá An thiếu điều muốn quỳ xuống lạy cô gái trước mặt.
Anh rốt cuộc cũng hiểu tâm trạng của Phùng Dịch rồi, cô gái này quả thật là vô cùng phiền phức.
“Cục phó…”, Diệp Lam không cam tâm lên tiếng.
Đầu Lâm Bá An lúc này như muốn nổ tung, anh tức giận mà hét lên: “Được rồi, cô muốn đi thì cứ đi.
Có bị vấn đề gì đó cũng đừng tìm đến tôi để xử lý, còn ảnh hưởng đến người khác thì đừng trách tôi nhốt cô vào trại cùng những tên tội phạm”
Diệp Lam rụt cổ xoay người rồi đi trong sự tức tối của Cục phó Lâm.
Cũng may, vị cứu tin của Lâm Bá An không lâu sau đã trở lại.
Nhìn người đàn ông lạnh lùng đang bước vào, trong lòng anh không nhịn được mà muốn nở hoa.
Lâm Bá An thở phải nhẹ nhõm cười vui vẻ bước đến.
“Cục trưởng Phùng, cuối cùng tôi cũng đợi được ngày anh quay trở lại”
Phùng Dịch nhìn người đàn bước đến bằng ánh mắt ghét bỏ, nhếch môi lạnh nhạt: “Tôi đã nói ngay từ đầu rồi mà cậu còn nói tôi quá đáng.
Thấy thế nào?”
“Tôi muốn thắt cổ tự tử đến nơi rồi đây, cũng là phụ nữ sao da mặt cô ta so với vợ tôi lại dày hơn nhiều như vậy chứ?”, Lâm Bá An bức xúc lên tiếng: “Đừng nói tôi tính đàn bà, cô ta gây ảnh hưởng đến đội nhiều như vậy, cũng may là không chết người.
Nếu không dù có chết tôi cũng không thể chứng minh mình trong sạch với nhà của nạn nhân”
Phùng Dịch ném cho anh một ánh mắt thương hại, vỗ vai an ủi: “Được rồi, thế nào cũng phải chịu thôi”
Lâm Bá An thiếu điều muốn tựa vào lòng người trước mặt khóc lớn nhưng không thể, bởi vì anh là người đã có gia đình, có vợ,