“Chắc cậu không ngại xem vợ chồng tôi ân ân ái ái một lúc chứ?”
“Con mẹ nó, Phùng Dịch.
Cậu đúng thật là… quá đáng”, Lăng Trạch “hừ” lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn hai người kia một cách ngạo mạn: “Có vợ thì hay lắm sao? Đợi ông đây rước được Tiểu Minh Nguyệt về nhà.
Mỗi ngày sẽ gửi cho cậu mười tấm ảnh chụp hai chúng tôi ân ái”
Phùng Dịch hững hờ như không có gì to tác: “Tùy cậu”
Trước thái độ lạnh nhạt của anh, Lăng Trạch như bị chọc tức suýt không thở nổi: “Mẹ nó, có về hay không? Ông đây không rảnh chờ đợi đâu”
Sau khi tạm biệt mọi người trong thôn, cô cùng anh bước lên một chiếc trực thăng rồi bay trở lại về căn cứ.
Cả quãng đường không còn thấy Lăng Trạch ừ hử tiếng nào nữa, Phùng Dịch thấy vậy liền lên tiếng trêu chọc.
“Lăng Trạch, có phải cậu đang nghĩ làm cách nào để cưới người ta về nhà không? Nhưng mà thật tiếc…”
“Tiếc cái rắm, cậu đợi tôi phát cẩu lương đi”, Lăng Trạch nói xong liền lấy điện thoại gửi tin nhắn đi.
Vừa bước xuống khỏi máy bay, một bóng người nhào đến ôm chầm lấy cô khiến cả Yển Nguyệt lẫn Phùng Dịch đứng bên cạnh không đỡ nổi bất ngờ.
Phương Tuyết ôm cô rất chặt, nghẹn ngào lên tiếng: “Nguyệt Nguyệt, mình cứ tưởng… sẽ không còn gặp… lại cậu hu hu hu”
“Cuối cùng cậu… cũng trở về… hu hu… dọa chết bọn mình rồi…”
“Được rồi, được rồi.
Chẳng phải mình đã trở về an toàn rồi sao? Thay vì khóc thì cậu phải mở tiệc ăn mừng chứ Phương Tuyết”, bàn tay cô vừa vỗ vỗ lưng bạn mình, miệng vừa lên tiếng.
Chuyện không tốt nên cho qua đi, thay vào đó phải đặt sự vui vẻ lên hàng đầu.
Lục Nam bước đến kéo Phương Tuyết giúp cô lau nước mắt nước mũi: “Em chỉ khóc vì người ta, sao chưa thấy lần nào em khóc vì anh nhỉ?”
Lời nói lầm bầm của Lục Nam không quá lớn nhưng đủ để những người đứng gần nghe rất rõ, ai nấy đều nhìn về họ bằng ánh mắt đầy ái mụi.
Phương Tuyết cắn răng đánh vào tay anh một cái rồi xoay