Phùng Dịch nghe vậy “hừ” lạnh một tiếng: “Ai thèm ghen tị với cậu chứ? Tôi còn có cả vợ đây này, ai ghen tị với ai còn chưa rõ sao?”
Lăng Trạch hiển nhiên chẳng thèm đặt lời nói kia của anh vào trong tai, tay ôm vai cô gái bên cạnh, cất giọng nhẹ nhàng: “Nhóc con, giới thiệu với em một chút.
Đây là Cục trưởng Phùng, bên cạnh là vợ cậu ấy, trùng tên với em”
“Này, vợ tôi tên Yển Nguyệt không hề trùng tên với ai kia của cậu nhé?”
“Đều là mặt trăng có gì khác đâu chứ?”
Phùng Dịch chống hông nhướng mày: “Tôi không ngại cho cậu thêm kiến thức đâu.
Yển Nguyệt có nghĩa là vầng trăng khuyết, Minh Nguyệt nghĩa là trăng sáng.
Khác nhau nhiều lắm đó, đàn ông con trai gì mà chẳng có chút tinh tế”
Lăng Trạch bĩu môi khinh thường: “Nói nhiều như vậy chỉ kết luận là hai người không giống nhau thôi.
Còn việc tôi tinh tế hay không, không liên quan gì đến cậu”
“Tôi đây là đang lo lắng giúp cậu đó”
“Lăng Trạch tôi cảm ơn lòng tốt của cậu.
Nhưng không cần thiết đâu”
Trước việc hai người đàn ông tranh đấu gay gắt kia, Lưu Yển Nguyệt cùng cô gái tên Minh Nguyệt chỉ nhìn nhau bật cười.
Cô lắc đầu chìa tay ra: “Xin chào, tôi là Lưu Yển Nguyệt”
“Chào chị, em tên Minh Nguyệt.”
[…]
“Cộc cộc cộc”
Nghe tiếng giày bước đến, Lưu Yển Nguyệt đang ngồi ngoài hành lang liền ngẩn đầu nhìn lên.
Thấy người phụ nữ đang đi đến, ánh mắt cô hơi trầm xuống.
Người này chẳng phải là cô gái trò chuyện thân mật với Phùng Dịch hôm đám cưới của em gái Phương Tuyết sao? Chân mày Lưu Yển Nguyệt hơi nhíu lại, cất giọng lạnh nhạt: “Cô đến đây làm gì?”
Từ Chúc Chúc khoanh tay trước ngực, híp mắt quan sát người phụ nữ đối diện.
Một chút sau mới chịu lên tiếng: “Tôi không biết bản thân có gì thua kém chị mà Cục trưởng Phùng lại yêu chị như vậy”
Lưu Yển Nguyệt nhướng mày, là trà xanh đang muốn lên mặt với chính thất đấy à? Cô khẽ cười khinh thường: “Thua kém chỗ nào cô còn không nhìn ra được sao?”
“Mặt cô sau khi tẩy lớp trang điểm kia ra sẽ như thế nào nhỉ? Còn nữa, cái này là tôi có ý tốt mà