- Vương Tiểu Thông, anh không ăn sao?
Chẳng hiểu vì sao bây giờ họ lại cùng nhau ăn tối ở đây, thậm chí Chúc Tự Đan còn chủ động hỏi Vương Tiểu Thông như vậy nữa.
Biểu cảm cùng với cử chỉ hiên ngang của cô như thể đang là nữ chủ nhân của cái nhà này vậy.
Hứa Phong Đàm cũng không muốn để ý tới, anh chỉ lặng lẽ dùng bữa của mình.
Sau một hồi, Chúc Tự Đan cũng ăn xong, cô chủ động cười nói với Hứa Phong Đàm:
- Lão công, anh bế em lên phòng được không?
Tất cả mọi người đều bất ngờ trước hành động và câu nói ấy của Chúc Tự Đan.
Cách nói của cô ấy thay đổi hoàn toàn, thậm chí còn giơ hai tay ra trước mặt như đang muốn Hứa Phong Đàm bế lên vậy.
Hứa Phong Đàm cười nhếch, anh biết cô gái này chẳng còn ngây thơ như xưa, bây giờ đã biết cách tồn tại rồi.
Vương Tiểu Thông cho dù có hối tiếc, có bất ngờ thì cũng chẳng có cơ hội thể hiện ra ngoài.
Đường Tam hiểu ý của Hứa Phong Đàm nên lập tức đuổi người.
Chúc Tự Đan vẫn đang chờ sự phản hồi từ Hứa Phong Đàm, cô còn đang nghĩ.
- Mau tới đây bế tôi đi, tên chết bầm này, tính để người ta xấu hổ trước bao nhiêu người như thế này ư?
Hứa Phong Đàm biết cô ấy đang lúng túng nên cũng không muốn làm khó, lập tức tiến tới bế bổng cô lên tầng.
Chúc Tự Đan liền bám vào cổ anh rồi nói:
- Tha cho Vương thị và hắn ta đi, coi như tình nghĩa cuối cùng tôi dành cho anh ta.
Từ nay trở đi, tôi sẽ nghe theo anh.
Hứa Phong Đàm cười nhếch, anh biết Chúc Tự Đan sẽ không dễ dàng nghe lời anh như vậy, nhưng anh vẫn phá lệ mà chiều theo ý cô.
- Đường Tam, tha cho hắn ta đi.
Vương Tiểu Thông nghe thấy vậy thì vừa vui vừa buồn, có lẽ anh ta quá bỉ ổi khi phản bội lại Chúc Tự Đan nhưng sau cùng, anh ta cũng vì Vương thị mà thôi, còn cả bố mẹ của anh ta nữa.
Vì không muốn mình tiếp tục hèn nhát nên trong giây lát, anh ta liều mạng nói:
- Chúc Tự Đan, xin lỗi em, cũng cảm ơn em.
Chúc Tự Đan không muốn tiếp chuyện nên trực tiếp đáp lại:
- Từ giờ hãy cút khỏi tầm mắt của tôi đi.
Hứa Phong Đàm cười nhếch trên sự đau đớn của Vương Tiểu Thông.
Vương Tiểu Thông cũng lặng lẽ rời đi, anh ta muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, nếu muộn hơn có thể sẽ vụt mất cơ hội.
***
Khi trở về phòng ngủ của Hứa Phong Đàm, anh ném Chúc Tự Đan xuống một cách không thương tiếc.
Chúc Tự Đan cũng không thấy làm lạ, cô đã quá quen với việc này nên chỉ có thể nhún nhường.
Nhưng trong lòng không ngừng dấy lên tư tưởng háo thắng, cô gái yếu đuối đã chết, thay vào đó là cô gái mạnh dạn tiến tới ôm cổ của Hứa Phong Đàm.
- Anh không muốn sao?
Cô chưa bao giờ bạo gan tới mức vừa hôn lên yết hầu của người đàn ông lại vừa hỏi một câu đầy ám muội như vậy.
Hứa Phong Đàm mặc cho cô làm càn mà không nói lời nào.
Chúc Tự Đan quan sát thấy sắc mặt của anh ta không thay đổi nên nhất quyết phải khiến đối phương mềm lòng.
Giọng nói nỉ non một lần