- Đừng nghĩ như vậy là có thể chiếm được tôi, Hứa Phong Đàm, anh sai rồi.
Câu nói đó đã thành công gây được sự chú ý từ anh, Hứa Phong Đàm lập tức ra vào mạnh bạo hơn, cả cơ thể của Chúc Tự Đan đều đều di chuyển theo nhịp điệu của anh.
Hứa Phong Đàm không nói gì, sau đó lại nảy ý cười rồi thì thầm vào tai của đối phương:
- Chúc Tự Đan, tôi đã không còn như trước, ngày ngày theo đuổi cô, chiều chuộng cô.
Bây giờ, cô đối với tôi chỉ là một nô lệ tình d*c mà thôi.
Cả căn phòng vang lên tiếng cười lớn của anh ta, đến Chúc Tự Đan là một người cam chịu như thế mà vẫn còn thấy chói tai.
Trong lòng cô không ngừng dấy lên suy nghĩ:
- Nếu anh ta đã không thể dùng cương thì mình buộc phải dùng nhu.
Chẳng hiểu vì sao, trong phút nông nổi, Chúc Tự Đan ôm chặt lấy cổ của Hứa Phong Đàm, hai chân của cô như con rắn mà bám chặt lấy cơ thể rắn chắc kia, sau đó cắn mạnh vào bờ vai của anh.
Hứa Phong Đàm nhíu mày vì đau, anh định nói gì đó thì liền bị Chúc Tự Đan chặn lại bằng một nụ hôn nóng bỏng.
D*c vọng của anh lại dâng cao lên, miệng lưỡi của anh độc ác nhưng tâm thì lại mềm mỏng hơn nhiều.
Được người mình yêu chủ động như vậy thì đương nhiên là không kiềm chế được, lập tức thay đổi tư thế, ôm chặt cô dính lấy người mình rồi đáp lại nụ hôn vụng về kia.
Tâm tình của Hứa Phong Đàm khá thất thường, cũng thất thường như cách hành động của Chúc Tự Đan vậy, cô ấy cũng chẳng còn ngây thơ như trước, nhu mì như trước.
Như vậy thì tình thú của họ lại càng trở nên k1ch thích hơn.
***
Buổi sáng sớm hôm sau, Chúc Tự Đan dậy từ rất sớm.
Cô đã tự tay nấu ăn một bữa sáng hoành tráng, bày biện đẹp mắt rồi ngồi vào bàn ăn để chờ Hứa Phong Đàm.
Hứa Phong Đàm tỉnh dậy, anh sờ s0ạng bên cạnh mình không có ai nên nhíu mày rồi tự động đi tắm rửa.
Sự bình tĩnh của anh không phải tự nhiên mà có, đấy là do anh biết rằng Chúc Tự Đan sẽ không thể chạy khỏi anh một lần nào nữa.
Khi anh xuống nhà, điều bất ngờ nhất chính là cách hành xử của Chúc Tự Đan, cô ấy chủ động gọi tên anh:
- Phong Đàm, mau xuống ăn sáng.
Hôm nay em làm rất nhiều món ngon.
Hứa Phong Đàm nhíu mày, anh không hiểu nổi mục đích của nữ nhân này là gì? Có khi nào lại định dùng chiêu cũ để tiếp cận anh, hạ gục anh như trước hay không?
Anh hừ nhẹ.
- Hừ, cô còn quan tâm đ ến tôi cơ à? Chúc Tự Đan, tôi đang tự hỏi, có phải cô lại đang định bày trò gì hay không?
Chúc Tự Đan vẫn cười vui vẻ, thái độ thoải mái chạy tới chỗ anh, tự nhiên khoác tay anh, hôn nhe lên má anh.
Một loạt hành động kia làm cho đối phương vừa thấy bất ngờ lại vừa thấy khó chịu.
Anh định tháo tay cô ra khỏi người mình thì lực đạo của Chúc Tự Đan lại càng mạnh mẽ hơn.
- Lão công, em đã suy nghĩ kỹ rồi, từ nay em sẽ ở cùng với anh.
Chúng ta sẽ thay đổi đúng không?
Hứa Phong Đàm không thèm nhìn xuống mặt của cô, đối với anh, những lời nói hoa mỹ kia chỉ để nghe cho thích tai chứ chẳng có tác dụng gì.
Đây vốn dĩ là trò lừa của trẻ con, không có lý nào mà vừa mới hôm qua Chúc Tự Đan còn khinh miệt anh, vậy mà hôm nay liền thay đổi như chong chóng.
Nhưng sau cùng,