Hà Tỉnh Hoà đã hồi phục, mặc dù còn di chứng nhưng cơ bản là sức khoẻ đã được đảm bảo rồi.
Anh ta cũng đang lợi dụng sự vắng mặt của Hứa Phong Đàm để thực hiện kế hoạch của mình.
Thực chất, những gì mà Hứa Phong Đàm gầy dựng lên đều có thể mất đi, bởi vì ở Pháp, tất cả đều phụ thuộc vào Vũ Phong nên Hà Tỉnh Hoà chỉ cần trao đổi một chút với Đường Tam, coi như là thủ tục cuối cùng.
Nhưng ở trong nước thì khác, Hứa Phong Đàm có địa bàn của riêng mình, Vũ Phong cũng khó mà đánh bật nếu như không có sự chuẩn bị.
Lão Vũ Phong đắn đo, sau mới hỏi Hà Tỉnh Hoà:
- Bao giờ cậu về nước?
Hà Tỉnh Hoà lưỡng lự, anh ta chưa thực sự sẵn sàng cho trận chiến, nhưng dù sao vẫn cần phải có một đáp án nên đành nói:
- Đầu tuần sau ạ.
Thái Chắc ở bên cạnh Vũ Phong, anh ta nhìn Hà Tỉnh Hoà bằng một ánh mắt thăm dò, đương nhiên Thái Chắc ở bên Hà Tỉnh Hoà lâu nên sẽ biết suy nghĩ của anh ta không được chắc chắn.
Vũ Phong cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều, ông ta vạch sẵn một con đường cho Hà Tỉnh Hoà:
- Ngày kia về đi, không nên kéo dài, chuyện bên này Thái Chắc sẽ lo.
Cậu về trước cùng Đường Tam, sau vài hôm thì ta sẽ về.
Hà Tỉnh Hoà cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, đành gật đầu đồng ý.
Sau khi rời khỏi phòng của Vũ Phong, Hà Tỉnh Hoà vẫn chưa hết hồi hộp, anh ta bây giờ phụ thuộc hoàn toàn vào hắn ta để sống sót, mỗi khi nhìn vào một bên chân đang khập khiễng của mình thì anh ta đều ghen ghét bản mặt của Hứa Phong Đàm.
Miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Hứa Phong Đàm, ngày tàn của mày sắp đến rồi.
Chỉ còn Thái Chắc và Vũ Phong trong phòng, Vũ Phong chỉ nhắc nhở:
- Kêu Đường Tam giám sát cả Hà Tỉnh Hoà nữa, hắn ta chắc chắn sẽ lung lay trước người con gái kia thôi.
Thái Chắc nhanh chóng đáp:
- Vâng.
Suy nghĩ này của Vũ Phong hoàn toàn đúng, Thái Chắc có thể kiểm định.
Bởi lẽ Hà Tỉnh Hoà luôn dành một thứ tình cảm đặc biệt khi ở bên Chúc Tự Đan.
***
Buổi tối hôm nay, đích thân Hứa Phong Đàm mang cơm đến cho Chúc Tự Đan, khi anh mang đến, cô ấy vẫn còn đang ngồi thẫn thờ một mình trên giường.
Anh không cáu bẳn mà nhẫn nại nói:
- Ăn cơm đi, khi nào ăn xong thì gọi tôi, tôi sẽ dọn cho cô.
Chúc Tự Đan thầm nghĩ:
- Anh ta không cần mình làm gì, chỉ cần ở đây nằm đợi cơm bưng nước rót.
Chiếc xích này cũng dài đấy chứ, đủ cho mình đi vệ sinh, đủ cho mình đi ra cửa sổ, thậm chí là mở cửa nhưng lại không thể bước ra khỏi phòng dù chỉ một bước.
Cô bật cười, nhưng chỉ là trong lòng, bởi vì cô không muốn gây chuyện với Hứa Phong Đàm, quá mệt mỏi rồi.
Hứa Phong Đàm đặt cơm ở mặt tủ đầu giường sau đó lại đi ra nhưng khi anh quay lại, cô không ăn ngay nên anh hỏi:
- Tại sao không dùng bữa?
Chúc Tự Đan không nói gì.
Hứa Phong Đàm lại bắt đầu suy đoán:
- Hay là cô đang nhớ nhung đến người đàn ông khác nên không chịu ăn?
Lúc này, Chúc Tự Đan mới chịu nhìn anh, cô