Ánh mắt kiên định của Chúc Tự Đan đã đánh thức lý trí của Hứa Phong Đàm, anh không muốn bản thân mình tiếp tục chìm đắm vào một người không yêu mình nữa nên đã lựa chọn kìm hãm người mình yêu bên cạnh mình, mặc kệ cô có thích hay không.
Hứa Phong Đàm buông cô ra, đúng dậy khỏi người cô, sau đó tàn nhẫn buông lời:
- Không biết.
Tôi chỉ biết rằng cả đời này cô buộc phải ở bên cạnh tôi.
Ngữ khí của anh cũng mạnh mẽ hơn, không ngừng châm chọc vào tâm trí của cô.
- Chúc Tự Đan, cho dù người cô yêu không phải là tôi thì chỉ cần tôi chưa chán, cô buộc phải ở bên cạnh tôi mà thôi.
Nói xong, anh vẫn đứng nhìn cô mà dò xét.
Cô ghét cái dáng vẻ này của anh, ánh mắt tàn nhẫn kia như biết biến hoá vậy, lúc thì ôn nhu, lúc thì đau buồn, lúc lại lạnh lùng.
Cô không đoán được suy nghĩ của anh, cũng không đoán được điều gì sắp xảy ra với cô nữa.
Cô còn chưa kịp nói gì thì anh đã nhanh chóng nói thêm.
- Cô phải ăn đi, ăn để còn lấy sức.
Tôi không muốn chơi với một người ốm yếu đâu.
Câu nói đó của anh đã khiến cô tổn thương, cô đủ hiểu rằng ý tứ của anh là gì.
Cô không muốn ăn nên đã tiện thể kéo chăn lên rồi nhắm mắt lại ngủ.
Hứa Phong Đàm không chịu, anh kéo cô ngồi dậy, tự tay dùng thìa bón cho cô.
Cô nào có chịu, cố gắng vùng vằng, khó chịu, sau cùng bị bẩn hết cằm và cổ áo.
Chắc có lẽ Hứa Phong Đàm đang cố gắng nhịn xuống nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, anh liền kéo cô dậy vào nhà tắm, vừa đi vừa nói:
- Nếu cô ngoan ngoãn ăn uống thì đã không bị bẩn như vậy rồi.
Thế nên, bây giờ tôi sẽ rửa mặt, tắm rửa cho cô nhé.
Yên tâm, sẽ sạch sẽ ngay thôi.
Anh mở vòi nước, đợi nước tràn, anh bắt đầu úp mặt cô xuống bồn nước.
Trong thời gian đó, Chúc Tự Đan còn tưởng mình đã chết, khắp mũi và mắt đều là nước, cô buộc phải mím chặt miệng lại nhưng cảm giác vẫn vô cùng khó chịu.
Chỉ mới vài giây trôi qua mà cô còn tưởng hàng tiếng đồng hồ vậy, không chỉ dừng lại ở đó, Hứa Phong Đàm còn lôi người cô ra rồi cầm lấy vòi hoa sen mà xối xả lên khắp người của cô.
Bây giờ đã cuối thu đầu mùa đông rồi, nước lạnh làm cho thân thể gầy gò của Chúc Tự Đan run rẩy không ngừng.
Cho dù có như vậy thì cũng không làm nguôi đi cái tức giận trong Hứa Phong Đàm.
Cuối cùng, Chúc Tự Đan kêu lên:
- Hứa Phong Đàm, anh điên rồi.
Hứa Phong Đàm cười nhếch môi, đầu óc anh đều trống rỗng, anh đã nổi trận lôi đình mà không màng tới hậu quả.
Khi bình tĩnh hơn, anh nhìn vào dáng vẻ đau đớn, co ro của cô mà bàn tay liền buông thõng.
Theo đó, vòi hoa sen rơi xuống đất, tạo ra một âm thanh khó chịu.
Vì thế mà anh cũng cảnh tỉnh hơn, trong đầu không ngừng tự trách:
- Mình đang làm cái gì