Vài giờ đồng hồ sau, bác sĩ gia đình dặn dò Hứa Phong Đàm:
- Hứa tổng, sức khoẻ của cô Chúc thật sự rất yếu, cơ thể bị suy nhược, cần tĩnh dưỡng nhiều.
Hứa Phong Đàm vô cùng áy náy, vị bác sĩ kia cũng có thể nhìn thấy biểu cảm không mấy tự nhiên của anh.
Sau cùng, anh vẫn nói:
- Cảm ơn ông.
Sau khi tiễn bác sĩ kia về, anh trở lại phòng của Chúc Tự Đan.
Anh khẽ ngồi xuống giường cô, nhìn cô mà càng cảm thấy tội lỗi nhiều hơn.
Khi nhìn thấy lọn tóc của cô vương trên trán, anh muốn chạm vào giúp cô vén gọn lên nhưng bàn tay thô ráp đã đưa ra giữa không trung rồi lại không dám nữa.
Anh lại bất lực vuốt tóc của mình, thở dài một hơi rồi cứ thế thẫn thờ quan sát từng cái nhíu mày của Chúc Tự Đan.
- Xin lỗi em, Chúc Tự Đan.
Câu xin lỗi đang chất chứa vô số tội lỗi, Hứa Phong Đàm biết mình không xứng đáng nhận được sự tha thứ từ cô, nhưng anh vẫn luôn miệng nhắc đến nó.
Hứa Phong Đàm đã quá ích kỷ, đã quá vô tâm, anh còn chẳng nhớ nổi từ khi nào lại ép buộc cô như thế này.
Chỉ vì suy nghĩ của bản thân, chỉ vì ghen tị với người khác mà sẵn sàng kìm hãm cô bên cạnh mình.
Không biết đã trôi qua bao lâu thời gian, anh quyết định rời khỏi phòng cô, để cho cô yên tĩnh một mình.
***
Đến khi Chúc Tự Đan tỉnh dậy thì đã là buổi chiều ngày hôm sau, khi cô chống tay ngồi dậy, toàn thân đều đau nhức.
Thậm chí sức tay cũng không cầm cự được bao lâu mà lại nằm xuống giường.
Cô nhìn xung quanh, tầm nhìn cũng dần sáng rõ hơn, cổ họng khô khốc muốn uống nước nên cô cố gắng tìm đến chiếc cốc thuỷ tinh.
Nhưng rồi tiếng vỡ đã khiến cho người bên ngoài để ý tới, một người giúp việc chạy nhanh vào rồi lo lắng hỏi:
- Chúc tiểu thư, cô không sao chứ?
Chúc Tự Đan lắc đầu, cô cố gắng rặn ra từng chữ:
- Tôi muốn uống nước.
Người giúp việc này lập tức lấy nước giúp cô, sau đó nhanh chóng dọn dẹp, nhân tiện cô ấy cũng giới thiệu mình với cô:
- Tôi là Tần Hạ, người giúp việc mới, từ giờ tôi sẽ chăm sóc cho cô.
Chúc Tự Đan nhìn xuống chị ấy, chị ấy khá già dặn, lại cẩn thận, cũng khá thiện cảm nên cô rất tôn trọng.
- Vâng.
Tần Hạ hỏi thêm:
- Cô còn muốn gì nữa không?
Chúc Tự Đan lắc đầu, nhưng khi Tần Hạ bước ra đến cửa rồi thì Chúc Tự Đan lại lưỡng lự:
- À…
Chị Tần Hạ nhanh chóng quay đầu lại, kiên nhẫn lắng nghe Chúc Tự Đan nó.
- Chị Tần, em muốn ăn, thứ gì đó nhẹ nhàng thôi.
Chị Tần nghe thấy như vậy thì rất vui mừng, nhanh nhảu đáp.
- Được, tôi liền chuẩn bị cho cô.
Chúc Tự Đan không muốn mình chết, cô muốn sống, muốn sống để còn trả thù những người đã gây tổn thương tới mình.
***
Thấm thoát đã ba ngày trôi qua, suốt ba ngày này,