Sáng hôm sau, Chúc Tự Đan bị tiếng chim cùng với ánh mặt trời đánh thức.
Cô mệt mỏi chống tay ngồi dậy, thân thể thấy hơi trống vắng thứ gì đó, cô nhìn xuống dưới thì mới biết mình đang không mặc gì, bên cạnh cô lại là Hứa Phong Đàm cũng đang trần thân trên, quần áo của họ vất tứ tung.
Cô thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ bọn họ thật sự đã làm cái kia?
Cô lật chăn lên thì thấy một vệt máu trên ga giường nên đâm ra sợ hãi.
Lúc này, Hứa Phong Đàm cũng bật dậy, anh nhìn thấy cô khóc lóc không thành tiếng thì hỏi:
- Khóc cái gì?
Chúc Tự Đan lập tức tấn công anh, cô đấm mạnh vào vòm ngực rắn chắc kia rồi trách cứ:
- Anh điên rồi, hôm qua anh đã làm gì tôi?
Hứa Phong Đàm bất động, anh nhanh chóng tiếp nhận hiện tại, sau khi suy nghĩ kỹ anh quyết định nói cho cô nghe sự thật.
- Cái gì cần làm đều đã làm.
Chúc Tự Đan nghe thấy vậy thì như muốn phát điên lên, cô còn trẻ mà, tại sao lại mất đi trinh tiết cho người xa lạ.
Cô hận chính mình đã gặp anh, cũng hận chính anh vì đã xâm phạm cơ thể của cô.
Hứa Phong Đàm cầm chặt hai tay của cô, không cho cô khua khoắng lung tung.
Vì thế mà máu từ cánh tay của anh cũng thấm ra băng vải.
Trong giây lát, Chúc Tự Đan mềm lòng, cô nhanh chóng muốn đứng dậy mặc quần áo nhưng lại xấu hổ nên nói với anh:
- Anh quay lưng lại đi, tôi muốn mặc quần áo.
Hứa Phong Đàm cũng nghe theo cô dăm dắp.
Khi anh phát giác thì cô đã rời khỏi phòng của anh từ lâu rồi.
Khi trở về phòng của mình, Chúc Tự Đan lập tức xong vào nhà tắm, mặc dù cô rất tiết kiệm nhưng lại không thương xót mà dùng rất nhiều sữa tắm, nhưng cô nhận ra rằng cho dù cô cố gắng tẩy rửa thế nào thì mùi hương thuốc lá cùng bạc hà của Hứa Phong Đàm không hề nhạt nhoà đi một chút nào cả.
- Tại sao lại đối xử với tôi như vậy.
Ngay trong một đêm, bạn trai của cô thì ngoại tình, cô mất đi tình yêu cũng mất đi thứ quan trọng nhất mà cô trân quý bấy lâu nay.
Cô không thể trách Vương Tiểu Thông vì chính cô cũng đã bị nhúng chàm rồi.
Thật may là vì Chương Hiểu Tâm không có ở đây, nếu không dáng vẻ xấu hổ này sẽ bị cậu ấy nhìn thấy hết.
Suy cho cùng, nỗi nhục này chỉ có thể giữ lại mình cô mà thôi.
***
Thế mà đã một tuần trôi qua, Chúc Tự Đan cũng thi xong, cô cũng chẳng gặp Vương Tiểu Thông nhiều như trước, bọn họ gặp nhau cũng không nói cái gì.
Hứa Phong Đàm cũng không làm phiền tới cuộc sống của cô nhưng hôm nay anh ta lại chủ động tới tìm cô:
- Chúc Tự Đan, tôi muốn cùng em về quê kết hôn.
Tôi đợi em xử lý xong việc mới nói chuyện này đấy.
Chúc Tự Đan đang mở cửa mà phải dừng lại, cô quay đầu nói với anh một cách vô tình:
- Tại sao tôi phải kết hôn với anh, tôi mới là sinh viên năm ba, vẫn còn đi học, vẫn còn tương lai phía trước, vậy mà lại về quê cùng anh ư?
Hứa Phong Đàm nhíu mày, anh cũng rất bất lực, anh vừa muốn cô hạnh phúc lại vừa muốn cô ở bên mình.
Nhưng nếu không tận dụng cơ hội này thì có lẽ sau này Hứa Phong Đàm sẽ không thể dính líu tới Chúc Tự Đan được nữa.
Khi Chúc Tự Đan định mở cửa thì bị Hứa Phong Đàm ép vào tường, anh