- Làm sao để tao tin mày đây?
Thái Giang lại cười lớn, hắn ta hạ súng xuống, từ tốn lấy điện thoại trong túi áo mình, sau đó mở bộ sưu tập ảnh, bật một video vô cùng sắc nét, bình tĩnh đi đến và đưa ra trước mặt Hứa Phong Đàm.
Hứa Phong Đàm đã nhìn thấy Chúc Tự Đan bị trói và bị nhốt lại, cô ấy đang cố gắng giãy giụa trong vô ích.
Tinh thần của Hứa Phong Đàm lung lay trong giây lát, Thái Giang lợi dụng cơ hội đó để trở mặt.
Hắn ta nhanh chóng định chĩa súng vào trán của Hứa Phong Đàm thì một loạt người đằng sau Hứa Phong Đàm lập tức cảnh giác nên Thái Giang đành rút lui.
Hắn thầm nghĩ:
- Bọn người này cảnh giác thật đấy.
Không khí căng thẳng vẫn tiếp tục diễn ra, dường như càng ngày càng bế tắc.
***
Trong căn phòng nhỏ, Chúc Tự Đan bị bịt mắt nên cô không nhìn thấy gì xung quanh mình, mãi sau cô mới nghe được một giọng nói quen quen phát ra.
- Chúc tiểu thư, lâu rồi không gặp.
Câu nói vừa dứt thì người kia mở bịt mắt ra cho cô.
Tầm mắt của cô dần dần rõ ràng hơn, cô cũng có thể xác nhận được người đàn ông này không ai khác chính là Vũ Phong.
Chúc Tự Đan không muốn tốn thời gian nên trực tiếp hỏi:
- Ông muốn gì?
Vũ Phong bật cười, ông ta kéo chiếc ghế lại gần mình rồi từ tốn ngồi xuống.
Sau đó còn chậm rãi châm một điếu thuốc, nheo mắt thở ra một luồng khói, mãi sau mới lên tiếng đáp lại lời của cô.
- Tôi muốn gì ư? Tôi muốn gì nhỉ?
Lão ta cứ hỏi đi hỏi lại, sau đó còn suy nghĩ một lúc nữa, khiến cho sự kiên nhẫn của Chúc Tự Đan đã đi tới giới hạn.
Cô hết chịu nổi nên định hỏi thêm thì lão ta lại chủ động.
- Tôi muốn Hứa Phong Đàm phải toàn tâm toàn ý làm con chó trung thành cho tôi.
Đồng thời, cô phải biến mất hoàn toàn.
Chúc Tự Đan nhíu mày, cô nắm chặt bàn tay mình lại, dây chạc đang trói chặt hai tay và hai chân của cô, chúng cọ xát vào làn da trắng, hằn lên nốt đỏ ửng, nhưng cô không đau mà chỉ có sự ghét bỏ.
Chúc Tự Đan không phải là một người ngu ngốc, chắc chắn sẽ biết hắn ta nhất định đã động chân tới Hứa Phong Đàm rồi.
Vũ Phong cúi người xuống như thể một bị thần độc ác đang nhìn xuống con người hèn mọn với con mắt khinh bỉ vậy.
Cô ghét dáng vẻ đó nên đã nói thẳng mặt ông ta.
- Ông bị điên rồi.
Vũ Phong lại cười lớn một lần nữa, chỉ sau đó hai giây, lão ta giơ cao tay tát thẳng mặt của Chúc Tự Đan.
Tiếng bốp vang lên, làm cho một bên má của Chúc Tự Đan nhanh chóng đỏ ửng lên.
Lão ta nâng mặt của cô lên rồi cảnh báo.
- Cô ngoan ngoãn chờ đợi đi, Hứa Phong Đàm sắp tới gặp cô rồi.
Khi ấy chúc hai người đoàn tụ.
Chúc Tự Đan khẽ liếm máu ở khoé môi, sau đó còn liếc mắt nhìn Vũ Phong rời đi.
Cô hận lão ta, cũng lo lắng cho Hứa Phong Đàm.
Chúc Tự Đan cố gắng giãy giụa.
- Ông mau thả tôi ra đi, Vũ Phong, Vũ Phong, ông là tên điên.
Vũ Phong chẳng quan tâm tới câu nói đó của cô, cứ thế mà bước đi một cách ung dung.
***
Hứa Phong Đàm đã cùng những người anh em của mình rời