Cuối cùng, Hứa Phong Đàm cũng tới nơi theo như chỉ dẫn của Thái Giang.
Thái Giang chẳng có vẻ hoang mang gì, thậm chí còn đắc chí như thể đang dẫn anh vào tròng vậy.
Hứa Phong Đàm kéo Thái Giang vẫn đang bị trói ra trước cổng lớn, nhìn thẳng vào mắt của camera mà đợi chờ.
- Này, tao nói rồi, mày cứ đứng đây thì không có người ra đâu.
Thái Giang thỉnh thoảng lại đá đểu vài câu nói với Hứa Phong Đàm.
Dù vậy thì anh vẫn rất kiên nhẫn, đáp lại.
- Vậy thì dùng điện thoại mày gọi điện cho lão ta là được.
Chỉ sau đó vài giây, tiếng chuông điện thoại của Thái Chắc vang lên, anh ta vẫn đang cùng Vũ Phong nhìn vào màn hình tivi, trên đó đang theo dõi từng nhất cử nhất động của Thái Giang và Hứa Phong Đàm.
Thái Chắc nghe theo lời của Vũ Phong, lập tức bấm máy nghe điện thoại.
Hứa Phong Đàm nhanh chóng thông báo.
- Em trai của mày đang ở trong tay tao.
Thái Chắc còn cố ý hỏi lại.
- Thì sao?
Hứa Phong Đàm không lưỡng lự, lập tức ra điều kiện.
- Thả Chúc Tự Đan ra, nếu không tao giết em mày.
Vũ Phong chỉ mỉm cười, lão ta lại rít lấy một hơi thuốc lá, sau đó lại nheo mắt lại rồi giằng lấy điện thoại từ tay Thái Chắc.
- Alo, cậu Hứa, nếu tôi không đồng ý thì sao?
Anh ở đầu dây kia cũng bắt đầu suy nghĩ, Vũ Phong là một tên khốn, hắn ta có thể chấp nhận hy sinh một người thân cận chỉ vì mục đích của riêng mình.
Vì thế, Hứa Phong Đàm cũng khá lo lắng, nếu như anh không đàm phán được điều kiện thì sao?
Điện thoại còn chưa kết thúc, hai bên cũng chưa nói thêm gì thì Đường Tam đã dẫn người của mình ra mở cửa lớn.
Nếu bên cạnh Hứa Phong Đàm không có Thái Giang thì chắc chắn anh đã bị bắn hàng trăm viên đạn vào người rồi.
Gạt qua chuyện đó sang một bên, trước mắt của anh là Đường Tam.
Anh không tỏ ra quá bất ngờ, chỉ hỏi để xác nhận.
- Đường Tam, cậu thật sự đã phản bội tôi?
Đường Tam cười nhếch, nhưng trong lòng thì đầy rẫy sự đau đớn, dù vậy, mỗi lần nhớ tới người mình thương thì anh ta lại kìm nén lại mà lên tiếng đáp đối phương.
- Tôi chưa bao giờ cho rằng mình phải trung thành với anh cả.
Người tôi luôn tôn sùng là ngài Vũ.
Hứa Phong Đàm không muốn đôi co, anh chỉ cười nhạt, coi như anh vừa bị tát một cái đi.
Người bên cạnh mình từ khi mới vào nghề, người luôn cùng mình vào sinh ra tử cũng dễ dàng phản bội mình như vậy thì anh không đòi hỏi, cũng chẳng thể thuyết phục gì.
Vì thế, anh trực tiếp trao đổi.
- Đường Tam, cậu thả Chúc Tự Đan ra đi, như vậy thì Thái Giang sẽ an toàn.
Đường Tam không nói gì, nheo mắt ra hiệu cho Thái Giang.
Mặc dù Hứa Phong Đàm vô cùng cảnh giác, thậm chí anh còn dí súng vào thái dương của Thái Giang nhưng vẫn không ngờ được rằng lại có người đánh úp mình từ phía sau.
Phía sau gáy của Hứa Phong Đàm nhanh chóng cảm thấy đau nhức, tiếp đó là cảm giác mờ mịt trước tầm mắt.
Không lâu sau đó, một vài người liền lôi Hứa Phong Đàm đi nơi khác.
Thái Giang lèo bèo Đường Tam.
-