Cổ họng Mộ Thương Nam tanh tanh ngọt ngọt, “Cung Trạch Vũ” ba từ này như kim đâm vào trái tim anh, hoá ra trong lòng Diệp Phi, Cung Trạch Vũ mới là người quan trọng nhất.
Ánh mắt anh thu lại “Được, tôi đưa em đi. Đi ngay bây giờ”.
Anh quay người đi ra khỏi phòng ăn, giận đến mức muốn ném người phụ nữ này về ngay nước Zh, để cô xem người chồng sắp cưới tốt đẹp của cô đang làm trò gì sau lưng cô.
Diệp Phi không ngờ Ngân Mị lại vui vẻ đồng ý nhanh như vậy, cô vội vàng đuổi theo anh ra khỏi phòng ăn, vẫn là ở nước Zh tốt, không thể cứ ở đây làm phiền Á Nữ và Ngân Mị mãi được, cô thật không muốn lại bị Á Nữ hiểu lầm.
Cô lên bãi đỗ ở trên đỉnh của lâu đài, ngồi máy bay cá nhân của anh.
Lúc chọn chỗ, cô cố tình ngồi ở vị trí đối diện với anh, không muốn ngồi cùng hàng với anh. Nhưng cô luôn cảm thấy người mình cứ lạnh toát, giống như bị thú dữ nhằm vào. Cô tựa vào ghế giả vờ ngủ, không hiểu bản thân mình đã làm sai điều gì, gây ra sự oán hận sâu sắc từ người đàn ông này. Trời ơi! Cô đi rồi, tác thành cho anh và Á Nữ, cô cũng sai sao?
Mộ Thương Nam quyện lấy người phụ nữ không có lương tâm, anh liều chết cứu cô, vậy mà cô một chút tình cảm dành cho anh cũng không có. Tim anh như bị ai đó quất vào mấy vạn cái tát, bất kể với thân phận nào, cũng không thể làm cô yêu anh. Thấy cô ngủ say rồi, anh nhẹ nhàng bước đến, ngồi cạnh cô.
Trong giấc mơ Diệp Phi rơi vào một chiếc giường ấm áp, giường vừa mềm vửa dễ chịu, phù hợp với cơ thể cô, cô thoái mái cuộn tròn trên chiếc giường to đó giống như một con mèo, dịch chuyển cơ thể, nằm với tư thế thoải mái nhất.
Máy bay bay từ phía bên kia của đại dương bay về nước ZH, lúc máy bay hạ cánh nước ZH đã sang buổi chiều.
Ngủ ngon quá, Diệp Phi ngủ ngon đến mức tự nhiên tỉnh, túi sưởi ấm hình người bên cạnh vô cùng thoải mái, mà sờ vào cảm giác đặc biệt dễ chịu, tay cô nhét vào thân hình của túi sưởi ấm hình người, không biết Á Nữ mua cho cô túi sưởi ấm ở đâu? Sau đó, bộ não cô dần dần tỉnh táo, tự nhiên nhớ ra, cô rời đi từ đảo nhỏ, Á Nữ không thể mua túi sưởi ấm gì cho cô được. Vậy cái thứ bị cô ôm nửa ngày là cái gì?
Cô mở mắt ra, nhìn cái thứ ở trong tay mình, người đàn ông đeo mặt nạ bạc đập vào mắt cô. Đập vào mắt cô không chỉ có mặt nạ của người đàn ông, mà còn có cánh tay cô đang ôm lấy ngực người đàn ông đó, và một chiếc chân của cô đang đặt lên bụng người đàn ông. Diệp Phi thực sự không còn lời gì để nói với mình, cô giống như con bạch tuộc trèo lên quấn lấy người đàn ông đó, mà ghế họ ngồi đã bị dốc đứng thành đường thẳng 180 độ, thoải mái như giường vậy. Cô giống như động phải thuốc độc bật ra khỏi người đàn ông đó, chỉ sợ bị anh nhìn thấy cô đang ôm anh.
Mộ Thương Nam bị động tác của cô giày vò tỉnh giấc, anh mở to mắt giống như chim ưng “Tỉnh rồi là chạy?” Anh lạnh lùng hỏi, rất không thích cô phòng anh như phòng trộm.
“Nói thừa, không chạy chờ anh khiếm nhã với tôi à?” Diệp Phi rút chân cô lại, tay anh nắm lấy chân cô, cô muốn trượt xuống khỏi người anh cũng không được.
“Cô gái, tôi khiếm nhã với em? Là em ôm tôi được chưa? Có khiếm nhã cũng là em khiếm nhã với tôi! Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi méo mồm, nhìn tư thế hai người, tuyệt đối là cô đang khiếm nhã với anh.
“Nhưng, không đúng, sao anh lại ngồi cạnh tôi? Không phải anh ngồi đối diện với tôi sao?” Cô cuối cùng cũng tóm được trọng điểm, ai mượn anh ngồi bên cạnh cô, ai mượn anh dựng đứng ghế lên?
“Là tôi ngồi bên cạnh em, nhưng tôi ngồi bên cạnh em, là cho phép em khiến nhã với tôi sao? Thế theo lô gic của em, tất cả những người ngồi bên cạnh em đều đang ra hiệu ngầm, em có thể lên