45273.“Mộ Dã!” Diệp Phi kinh ngạc vui mừng nhìn lông mi Mộ Dã khẽ run. Cô cầm tay đứa trẻ, hy vọng cậu bé có thể lập tức tỉnh lại.
Nhưng cuối cùng vẫn là thất vọng. Lông mi của Mộ Dã run rẩy vài cái liền khôi phục lại an tĩnh.
Giống như là ngủ vậy. Nước mắt của cô rơi từng giọt, con người sợ hãi nhất không phải là khi đang ở trong tuyệt vọng, mà là giây phút có được hy vọng lại bị đẩy xuống vực sâu.
Điện thoại di động của cô bỗng vang lên tiếng chuông nhắn nhở. Cô nhìn hàng chữ xuất hiện trên màn hình, là tin nhắn của Cung Trạch Vũ kêu cô mau chóng rời đi, bọn họ còn ở lại nữa sẽ bị phát hiện mất.
Chẳng qua là Diệp Phi không bỏ được Mộ Dã: “Mộ Dã, con mau tỉnh lại đi, nói cho Phi Phi rốt cục là ai đánh con!”
Thanh âm tràn ra từ sâu trong cổ họng, nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt Mộ Dã.
Điện thoại di động vang lên từng tiếng chuông nhắc nhở, Cung Trạch Vũ càng ngày càng giục giã gấp gáp hơn. Còn ở lại nữa thì quá nguy hiểm!
Diệp Phi bất đắc dĩ buông tay, lau đi nước mắt, đi về phía cửa phòng bệnh.
Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Thân ảnh cao lớn của người đàn ông đi vào phòng, phía sau là Sở Nhiễm.
Trong lòng Diệp Phi chợt căng thẳng, cô nhanh chóng cúi đầu muốn đi qua bên người đàn ông. Cô đội mũ, đeo khẩu trang, mặc áo khoác dài màu trắng, chắc là anh không nhận ra đâu.
Tâm trạng thấp thỏm đi qua bên người đàn ông, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đứng lại!”
Mộ Thương Nam đột nhiên nói ra hai chữ.
Diệp Phi dừng lại bước chân, không dám không dừng lại. Nếu không dừng thì sẽ khiến Mộ Thương Nam và Sở Nhiễm hoài nghi cô không phải y tá.
“Con trai tôi thế nào?” Mộ Thương Nam xoay người nhìn về phía bóng lưng người phụ nữ.
Diệp Phi cố gắng đè nén cảm giác căng thẳng trong lòng, giả giọng thong thả: “Không có thay đổi gì.”
“Không có thay đổi gì? Em chắc chắn sao?” Mộ Thương Nam bước một bước đến gần cô.
“Thương Nam, sao vậy?” Sở Nhiễm hỏi.
Mộ Thương Nam không để ý tới Sở Nhiễm, ánh mắt quất quýt bên bóng lưng cô: “Nói đi! Tôi hỏi em đấy!”
“Tôi, tôi chắc chắn.” Diệp Phi nhắm mắt nói, toàn thân giống như bị kim châm. Cô chẳng cần nhìn lại cũng có thể cảm giác được ánh mắt vô cùng sốt ruột của anh dõi theo cô.
Cô hối hận mới vừa rồi nghe lời anh mà dừng lại bước chân. Nếu vừa rồi mà chạy thì còn có cơ hội trốn thoát, hơn nữa có Cung Trạch Vũ ở dưới lầu tiếp ứng.
“Em chắc chắn? Con trai tôi từ một đứa trẻ hoạt bát vui vẻ, một hacker có thể mã hóa bất kỳ trang web nào, đến bây giờ không thể động đậy nằm ở trên giường. Em chắc chắn nó không thay đổi gì?” Tay Mộ Thương Nam bắt lại tay của người phụ nữ, kéo cô về trong ngực.
“Diệp Phi! Lương tâm của em có đau không?” Ánh mắt anh đỏ rực, giống như một con dã thú giận dữ.
Dù cho cô cúi đầu, anh không nhìn thấy khuôn mặt cô, nhưng chỉ cần một khắc nhìn bóng lưng kia liền nhận ra.
Diệp Phi nghẹn thở, lại bị anh nhận ra: “Tôi không yên tâm Mộ Dã, trở lại thăm thằng bé một chút.”
“Em không yên tâm thằng bé ư? Là không yên tâm nó còn chưa chết sao?” Mộ Thương Nam tức giận hô lên.
Anh nhìn cô rời đi cùng Cung Trạch Vũ liền muốn hủy diệt tất thảy. Bây giờ rốt cuộc để cho anh lại nhìn thấy cô, làm sao anh có thể buông tay để cô đi?
Sở Nhiễm cả kinh: “Cô là Diệp Phi? Cô vào được bệnh viện của tôi sao? Cô thật quá đáng, đã làm hại Mộ Dã như vậy còn chưa đủ sao? Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Sở Nhiễm vội vã chạy đi đóng khóa dây truyền nước biển cho Mộ Dã, gỡ túi truyền xuống: “Tôi đi xét nghiệm xem trong này có thuốc gì không.”
Mộ Thương Nam gật đầu, bày tỏ đồng ý.
Sở Nhiễm vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh.
Diệp Phi mím chặt môi, cánh tay cô cũng sắp gãy rồi: “Anh cảm thấy tôi sẽ hạ độc Mộ Dã sao? Mộ Thương Nam, tôi thích Mộ Dã. Dù cho có giết anh, tôi cũng sẽ không làm hại nó.”
“Nhưng em giải thích thế nào về việc thằng bé đang nằm đây, còn có video