45274.Kết quả như thế nào, Diệp Phi không dám nghĩ tới. Kết quả thật đáng sợ, từng lần một chứng minh là cô hại cả gia đình Mộ Thương Nam.
Đối chiếu dấu vân tay cũng không phức tạp, chỉ cần cho dấu chỉ tay vào máy tính giám định liền có kết quả.
Cửa phòng bệnh bị gõ, thanh âm Nhiếp Hạo truyền đến.
“Tổng giám đốc, chúng tôi phát hiện Cung Trạch Vũ ở dưới lầu.”
Tay Mộ Thương Nam bắt lấy Diệp Phi đi ra khỏi phòng bệnh, giao cho Nhiếp Hạo: “Đem cô ấy trở về biệt thự của tôi, nhốt vào nhà kho!”
“Dạ!” Nhiếp Hạo đi về phía Diệp Phi, đặt tay lên cánh tay cô, thấp giọng: “Mời Diệp tiểu thư không nên để cho tôi khó xử.”
Diệp Phi khẽ gật đầu một cái. Cô biết Mộ Thương Nam tàn ác bao nhiêu, ác đối với mình, ác với đối thủ.
Làm việc cho Mộ Thương Nam, chính là trời cao. Mộ Thương Nam có thể cho anh em của mình tất cả những gì bọn họ mong muốn, cũng có thể đối xử chân thành với nhau. Chỉ là phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của anh.
Cô đi theo Nhiếp Hạo, không muốn gây thêm phiền phức cho Nhiếp Hạo. Năm đó Nhiếp Hạo đối với cô rất tốt, giúp cô không ít.
“Tôi trở lại đã không thấy anh rồi. Mộ Thương Nam nói anh đã chết. Là anh ấy bắt giam anh sao?” Cô nhỏ giọng hỏi, không biết có phải vì chuyện nổ lần trước, Mộ Thương Nam giận cá chém thớt lên người Nhiếp Hạo chăng.
“Không phải. Tổng giám đốc mất trí nhớ, cũng không nhớ tôi. Tôi bị người của phu nhân ép ra nước ngoài. Phu nhân sợ tổng giám đốc nhớ ra cô, liền đưa đi tất cả những vệ sĩ biết cô, phong tỏa mọi tin tức liên quan đến cô.” Nhiếp Hạo nói.
“Thì ra là vậy.” Diệp Phi nhẹ giọng nói.
Nhiếp Hạo mở cửa xe, hộ tống Diệp Phi lên xe: “Diệp tiểu thư, Nhiếp Hạo cầu xin cô hãy đối xử tốt với tổng giám đốc. Tổng giám đốc vì cô mà suýt thì mất mạng, lúc ấy tôi cũng không biết anh ấy có thể sống đến giây phút tiếp theo hay không. Lúc anh ấy hôn mê, người anh ấy gọi tên đều là cô! Tấm lòng anh ấy dành cho cô, ai cũng có thể thấy được! Nói cho cùng, vẫn là cô có lỗi với tổng giám đốc nhiều hơn, dù gì cũng là cô bỏ rơi tổng giám đốc, đi cùng biểu thiếu gia. Còn về tiểu thiếu gia, tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Theo lý mà nói thì tổng giám đốc không hề chạm qua Thiên Tịnh, tôi là cận vệ của anh ấy nên tôi biết, nhưng là không hiểu tại sao, Thiên Tịnh lại sinh ra con của tổng giám đốc.”
Đây là điều Nhiếp Hạo từ đầu đến cuối đều không thể hiểu nổi.
Diệp Phi nhếch khóe môi: “Làm sao anh biết mỗi giây mỗi phút anh ấy đang làm gì? Còn về chuyện anh nói tôi phản bội Mộ Thương Nam, tôi chỉ có thể nói rằng tôi không nợ gì anh ấy.”
Làm loại chuyện này cũng sẽ không làm ngay trước mặt Nhiếp Hạo. Chẳng nhẽ, Mộ Thương Nam cùng Thiên Tịnh “làm” còn phải tận lực kêu người không liên quan là Nhiếp Hạo lại xem?
Mà cô rời đi cùng Mộ Ly, chỉ là vì Thiên Thiên. Cô cuối cùng có nợ Mộ Thương Nam cái gì đâu?
Ánh mắt Nhiếp Hạo hung ác: “Cô còn không nợ tổng giám đốc sao?”
“Tôi biết anh không thể hiểu điều tôi nói, nhưng sau này anh sẽ biết. Nhiếp Hạo, tôi có nỗi khổ riêng. Mà cái khổ của tôi vẫn là vì Mộ Thương Nam. Tôi chỉ có thể nói vậy.” Diệp Phi giải thích.
Chân mày Nhiếp Hạo nhíu lại khó hiểu, mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng dựa trên sự hiểu biết của anh về Diệp Phi, anh vẫn cảm thấy Diệp Phi đúng là có nỗi khổ riêng.
“Được rồi, tôi hy vọng cô có thể sớm nói chuyện đó cho tổng giám đốc.”
Khóe môi Diệp Phi nhếch lên cười khổ. Trước khi cô đoạt lại Thiên Thiên từ trong tay Mộ Ly, cô tuyệt đối không thể nói cho Mộ Thương Nam.
Xe hơi lái vào biệt thự của Mộ Thương Nam, Nhiếp Hạo đem Diệp Phi nhốt vào nhà kho.
Nhà kho không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa. Nói cách khác, chỉ cần canh kỹ cánh cửa này, trừ phi Diệp Phi đào hầm, nếu không thì không thể chạy ra ngoài được.
Diệp Phi ngồi trên một chiếc ghế trong nhà kho, cũng may Nhiếp Hạo đem cho cô một cái ghế, nếu không cô cũng chỉ có thể đứng.
Cung Trạch Vũ bây giờ thế nào? Cô lo lắng tình trạng bên kia của anh.
Trong hành lang bệnh viện, Cung Trạch Vũ