Cung Trạch Vũ hoàn toàn bị chọc tức, “Mộ Thương Nam, anh thật sự nghĩ mình có thể một tay che trời sao?”
“Trước giờ tôi chưa từng nghĩ bản thân có thể một tay che trời, chỉ là tôi có thể một tay che trời. Anh không phục thì chúng ta chơi đùa một chút, bệnh của bố anh khỏe chút nào chưa? Nghe nói không thể chịu thêm đả kích được nữa.” Mộ Thương Nam nói.
Bàn tay Cung Trạch Vũ vo thành nắm đấm, nghe ra được sự uy hiếp, miệng anh rít lên từng chữ, “Chúng ta cứ chờ xem! Sớm muộn anh cũng rớt khỏi thị trường thương mại của Trung Quốc thôi!”
“Tôi rất mong chờ ngày đó, ở trên cao rất cô độc, đáng tiếc không có ai có tư cách làm đối thủ của tôi!” Mộ Thương Nam kiêu ngạo nói.
Ánh mắt của anh sắc bén như chim ưng dán chặt vào gương mặt của Cung Trạch Vũ, nếu như Bá Tước thật sự là Cung Trạch Vũ thì Cung Trạch Vũ nhất định sẽ nhịn không được mà ra tay.
Cung Trạch Vũ xoay người bước về thang máy, khóe miệng anh lộ ra nét cười lạnh lẽo, đáy mắt đột nhiên trở nên xa xăm, giống như biển sâu vô đáy càn quét tất cả những thứ đi ngược lại với nó.
“Chỉ có vậy mà khiến hắn bỏ đi rồi?” Đỗ Xán nghênh ngang bước ra, chăm chú nhìn cửa thang máy đóng lại.
“Tôi không phản đối cậu theo dõi hắn suốt 24 tiếng.” Mộ Thương Nam nói.
“Đừng! Thứ này không hợp với em, chi bằng anh để em theo dõi phụ nữ, em đảm bảo sẽ chụp rõ nét tất cả sợi lông của cô ấy cho anh.”
Mộ Thương Nam biểu thị sự vô ngôn, “Một ngày cậu không nhắc tới phụ nữ thì sẽ chết à?”
“Xí, anh rời xa phụ nụ được không? Em đi trước, đi làm vài cái mặt nạ da người, phỏng chừng sắp dùng tới rồi.” Đỗ Xán nói.
Mộ Thương Nam gật đầu, “Đi nhanh đi, lần này tôi phải tiêu diệt Ám Dạ, bắt cho được chủ của Ám Dạ!”
“Được thôi!” Đỗ Xán nhanh nhẹn rời khỏi.
Mộ Thương Nam nhìn Bắc Minh Phong từ trong phòng bước ra, nheo mắt lại, “Cậu sao vậy? Không phải bắt được Thủy Tinh rồi à? Hôn sự của hai nhà cũng chuẩn bị xong rồi, tuần sau là có thể kết hôn rồi.”
Bắc Minh Phong nhếch mép cười khổ, “Mộ Thương Nam, anh nói xem trinh tiết có đáng để đi tính toán không?”
Mộ Thương Nam ngây ra, “Cậu nói cái suy nghĩ Thủy Tinh muốn yêu đương với tất cả đàn ông đẹp ở khắp nước trên thế giới à? Dù sao hai người kết hôn rồi, cô ấy nghĩ gì đều không quan trọng, cậu có thể kiềm hãm cô ấy.”
“Không việc gì nữa, em đi trước. Đúng rồi, cô gái mà em nhờ anh tìm, tìm nhanh một chút.” Giọng nói lạnh lùng của Bắc Mộ Phong lướt qua phía sau anh.
Còn chưa kết hôn đã bị vợ chưa cưới cắm sừng, sự sỉ nhục này cho dù là anh em cũng không thể nói ra được.
Điều đáng giận nhất vẫn không phải là việc Thủy Tinh làm chuyện xằng bậy với người đàn ông khác sau lưng anh, mà là cô vốn không cảm thấy mình sai.
Anh nghĩ nếu Thủy Tinh cầu xin sự tha thứ của anh, dù cho chỉ nói câu em sai rồi, anh đều có thể không tính toán việc cô không phải trinh nữ.
Dù sao anh cũng không phải, bọn họ bị yêu cầu ra nước ngoài vun đắp tình cảm, vừa hay người của bọn họ phát hiện ra Bá Tước ở bên đó, anh đuổi theo Bá Tước đến quán bar, nhưng không tìm thấy Bá Tước mà lại bị người ta bỏ thuốc vào rượu.
Anh vốn nghĩ chạy ra ngoài nhịn một chút thì sẽ qua, nhưng thuốc quá mạnh, đốt cháy hết mọi lý trí của anh, anh tóm lấy một cô gái trong hẻm để giải quyết vấn đề của mình, con hẻm rất tối, anh không nhìn thấy gương mặt của cô gái, thậm chí không biết cô là ai.
Sau đó anh cũng không nhớ mình rời khỏi bằng cách nào, chỉ là sáng sớm tỉnh dậy thì bản thân đã nằm trên giường của mình trong khách sạn rồi,, máu dính trên người, còn có vết tích của tối hôm qua khiến anh biết người con gái làm cùng anh vẫn còn trinh.
Anh nhờ Mộ Thương Nam giúp tìm người con gái đó, không thắng được lương tâm của mình, anh muốn bồi thường cho cô gái đó một ít tiền.
Hơn nữa, anh nghĩ bản thân mắc nợ Thủy Tinh, vậy mà nha đầu thối này còn quá đáng hơn anh!
Đôi mắt Mộ Thương Nam ép lại thành đường dài, rốt cuộc Bắc Minh Phong có chuyện gì?
Thật ra thủ hạ của anh đã tìm được cô gái đó, chẳng qua là anh ém sự tình