Diệp Phi lạnh lùng nhìn Thiên Tịnh, không bỏ sót một biểu cảm nào trên gương mặt Thiên Tịnh, cô nép vào lòng anh một cách thoải mái như nữ hoàng, Mộ Thương Nam đã không cho cô gặp Cung Trạch Vũ, vậy thì cô sẽ phá rối Mộ Thương Nam và Thiên Tịnh!
Một bên thì giữ hôn ước với Thiên Tịnh, một bên lại muốn chiếm giữ cô, cô sẽ khiến việc hối hận của đời này của anh chính là chiếm giữ cô.
“Chị họ, ý chị muốn nói là, sao em vẫn chưa chết?” Cô lạnh lùng nói.
“Không phải, sao chị lại nói vậy được? Em họ, để chị đỡ em qua sofa ngồi!” Thiên Tịnh vội vàng nói, nhìn thấy Mộ Thương Nam ôm lấy Diệp Phi, tâm can cô đều rất đau!
Đương nhiên không thể để Mộ Thương Nam tiếp tục ôm Diệp Phi nữa.
“Đứng lại đó! Thiên Tịnh, nó không cần con đỡ! Để nó tự lết qua!” Liễu Họa nhìn Thiên Tịnh trách móc, ý muốn nói Thiên Tịnh quá mềm lòng rồi, đáng ra loại này cần phải cho một bạt tay.
“Dạ, dì.” Thiên Tịnh cúi đầu nói, cô ta làm sao không muốn tát Diệp Phi chứ, chỉ là cô ta dám không?
Mộ Thương Nam rõ là đang ôm Diệp Phi, cô ta chỉ sợ mình đánh Diệp Phi sẽ chọc giận Mộ Thương Nam!
Mộ Lạc Lạc hoàn toàn không hề đắn đo chuyện này, cô ta tức giận nói, “Thiệt không biết xấu hổ, còn để anh tôi ôm! Anh, anh ôm người phụ nữ khác trước mặt Thiên Tịnh, không hợp lý thì phải?”
Diệp Phi cười nhẹ, “Tôi xém chút bị lạnh chết, không đi nổi, cho nên chỉ có thể làm phiền Mộ tổng bế tôi đi.”
“Tôi không quan tâm cô làm sao, tôi đã nói rồi, nơi đây không cho phép cô bước chân vào!” Liễu Họa nói.
“Đến bây giờ tôi còn chưa đặt chân lên sàn nhà của các người, cho nên không có bước chân vào.” Diệp Phi kiêu ngạo nói.
Nếu như không phải Cung Trạch Vũ kịp thời cứu cô, cô đã chết rồi, nếu cô không ngược chết đám phụ nữ này thật tốt thì làm sao xứng đáng với mạng sống của mình được?
“Thương Nam! Nếu con vẫn coi mẹ là mẹ thì ném người phụ nữ này ra ngoài cho mẹ!” Liễu Họa lạnh lùng nói.
“Đợi điều tra rõ ai là người hại Diệp Phi, con sẽ đưa cô ấy về biệt thự của mình.” Mộ Thương Nam nói.
“Ý con là? Người hại Diệp Phi đang ở trong nhà chúng ta?” Liễu Họa kinh ngạc.
“Nếu không thì còn ai hại tôi nữa? Chị họ, chị nói phải không?” Diệp Phi lạnh lùng nhìn Thiên Tịnh.
Lòng Thiên Tịnh đột nhiên trùng xuống, “Em họ, ý em là chị hại em?”
“Không biết chị rời khỏi công ty đã đi đâu? Có nhân chứng không?” Diệp Phi hỏi.
“Chị rời công ty liền trở về đây, lúc chị ra khỏi cửa thì ngồi taxi đi, tài xế có thể chứng minh chị vẫn luôn ngồi trên xe của ông ấy, xuống xe thì tới đây, chị chưa từng ra ngoài.” Thiên Tịnh nói.
Thuận tay lấy điện thoại của mình ra, mở ghi chép trong thanh toán Wechat ra cho tất cả mọi người xem, “Đây là ghi chép quét mã thanh toán lúc chị xuống xe, không tin thì mọi người có thể đi hỏi chiếc taxi đó.”
“Nhiếp Hạo, đi điều tra tài xế của chiếc xe này.” Mộ Thương Nam dặn dò.
Nhiếp Hạo ngay lập tức gọi điện thoại đi điều tra.
Diệp Phi nhíu mày nhẹ, Thiên Tịnh hoàn toàn không có vẻ sợ sệt, không lẽ thật sự không phải Thiên Tịnh?
Nhưng không phải Thiên Tịnh thì là ai chứ?
Còn chưa đợi cô nghĩ xong, Nhiếp Hạo đã thông báo kết quả điều tra cho Mộ Thương Nam, tài xế nói quả thực có chở một cô gái từ tòa nhà tập đoàn Mộ thị đến biệt thự, trên xe cô gái khóc liên tục, trừ việc khóc và xuống xe thanh toán ra thì không làm gì cả.
“Thật không biết xấu hổ, bản thân bị người khác hại còn muốn vu khống chị họ mình! Thương Nam, con đã nhìn thấy bộ mặt thật của Diệp Phi chưa? Con bị nó gạt rồi! Thiên Tịnh tốt như vậy, con không nhìn ra sao?” Liễu Họa tức giận nói.
Bà ta tức tới mức muốn bổ đầu con mình ra xem xem làm sao con của bà ta lại không nhìn thấy điểm tốt của Thiên Tịnh?
“Dì à, con thật sự không có hại em họ con, cho dù nó làm gì với con, con đều sẽ tha thứ cho nó.” Thiên Tịnh đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội để đóng kịch nào.
“Thật là đứa trẻ ngoan, con yên tâm, Thương Nam sớm muộn sẽ hiểu ra thôi.” Liễu Họa đau lòng kéo tay Thiên Tịnh.
Mộ Lạc Lạc đi về phía Diệp Phi, “Bây giờ đã tra rõ rồi, cô còn không mau cút đi? NHà chúng tôi không hoan nghênh cô!