Lục Tần Phàm mắng cô bắt cô tự tay phải lặt những mẫu thủy tinh rơi dưới đất, Diệp Vân Ánh không nói gì thầm lặng làm theo, trong lúc cô đang cúi người ngồi xuống đặt đã bị một giọng nói ủy quyền vang lên.
“Dừng lại, con không cần phải lặt!" Ông nội lên tiếng.
Từ bên ngoài ông và Lục Đình Chính bước vào gương mặt không hài lòng mà nhìn về đôi cẩu nam kia.
“Ta không ngờ cháu lại để cho cô ta sống trong nhà, còn cùng một phe hành hạ Tiểu Ánh!" Ông nội đi đến trước mặt anh
“Ông đến sao không báo cho cháu một tiếng!" Lục Tần Phàm nói
“Nếu đến báo trước chắc anh lại bắt chị dâu phải diễn trò âu yếm trước mặt em và ông sao? Cũng không thể tận mắt chứng kiến được màn cảnh này!" Lục Đình Chính bất bình thay cho Diệp Vân Ánh.
Nếu ông và Lục Đình Chính đến mà báo trước cho anh có lẽ đã không tận mắt chứng kiến cảnh hèn mọn này của anh.
Người đời nói đúng anh là kẻ chỉ biết nhìn bên ngoài người phụ nữ mà đánh giá bên trong, chỉ biết nhìn thấy trước mắt còn sau lưng bị đâm hàng ngàn con dao rỉ sét vào người cũng không biết.
Diệp Vân Ánh định mở miệng nói giúp anh nhưng chưa mở lời đã bị Vương Bảo Châu chen trước, cô ta nở một nụ cười thân thiện nghĩ mình có quyền được lên tiếng ở đây:
“Ông và em đừng đứng nữa, mau ngồi xuống dùng bữa cùng bọn con!"
“Không phải chuyện của chị, chị đừng xía vào chuyện của anh chị tôi!" Lục Đình Chính ánh mắt sắc bén nói vào thẳng mặt cô ta
“Em ăn nói vậy sao?" Anh vội lên tiếng bảo vệ tình nhân nhỏ của mình
“Im hết đi, nếu anh hôm nay không giải thích cho lão già này biết mục đích của anh thì đừng trách lão!" Ông nội tức giận
Ông là cần một lời giải thích chính đáng, tại sao nếu không muốn kết hôn thì cũng đừng lấy về mà hành hạ.
Ông nội và anh cùng Diệp Vân Ánh vào phòng sách nói chuyện, bên ngoài Vương Bảo Châu thấp thoảng ngồi không yên, nếu ông bắt anh đuổi cô ta ra khỏi biệt thự này thì ả sẽ phải đi đâu, ả cũng là nhờ đánh tiếng của anh và Lục gia mà đánh tiếng cho bạn thân mình, bây giờ bị ngăn cản e rằng sự nghiệp sẽ đi xuống.
Trong phòng sách bầu không khí căng thẳng ngột ngạt làm cho người ta phải khó thở, Diệp Vân Ánh khép nép ngồi xuống một bên ghế, cô ấm thầm nhìn sắc mặt anh và ông.
Lục Tần Phàm rất có gia quy, khi vào phòng đã tự mình quỳ xuống trước mặt ông, lúc mới vào cô cũng muốn quỳ cùng anh nhưng vừa mới quỳ một gối xuống thù đã bị ông bắt đứng lên và lại ghế ngồi.
Liệu ông có ép hai người ly hôn không?
Hai chữ ly hôn cô chưa bao giờ nghĩ tới trong suốt ba năm nay, chưa từng nghĩ sẽ ly hôn với anh, bởi cô thật sự rất yêu anh không thể sống nếu không có anh, cho dù có bị ghét bỏ đi chăng nữa chỉ cần ở bên là đủ.
“Nói đi, cháu muốn lão già này vì cháu mà tức chết phải không?"
“Cháu không?"
“Vậy sao cháu lại dẫn Vương Bảo Châu về nhà sống, còn về một phe mà bắt nạt tiểu Ánh!" Ông nội nhìn sắc mặt không tốt của cô mà nói.
“Ông, là do cháu tự nguyện và bảo anh ấy dẫn Vương Bảo Châu về nhà, việc này là do chủ ý của cháu!" Diệp Vân Ánh dè dặt lên tiếng nhận mọi lỗi về mình, không muốn vì chuyện này mà ông và anh mất đi tình ông cháu.
Lục Tần Phàm nghe cô đứng ra nhận mọi thứ về mình cũng ngạc nhiên, bởi nếu bây giờ cô nói ra với ông e rằng sẽ chuộc lợi mà không cần phải chịu đựng.
Tại sao cô ta lại nói giúp