Trước giờ Lục Tần Phàm chưa bao giờ nghĩ đến những lời nói của mình sẽ gây tổn hại và đau rát cho người khác, chưa từng nghĩ mình nói vậy với một người hết mực yêu thương mình thì người đó có đau lòng hay không, anh chưa từng nghĩ lấy một lần.
Vậy mà Vương Bảo Châu người chỉ có vẻ bề ngoài trắng sáng anh lại mê mẩn mà tin theo những gì mà cô ta nói, hết mực đứng về phía nhân tình khi có người nói đến.
Sau một tuần Vương Bảo Châu cũng đã trở lại phim trường nhưng ả lại phải đi công tác ra nước ngoài để quay phim.
Từ khi Vương Bảo Châu đi anh ít về nhà hẳn cũng không còn ăn cơm cô nấu nữa.
Hôm nay buồn bã vì đã ba ngày chưa được gặp tình nhân nên anh đã đến quán bar của Bùi Ngôn uống rượu giải sầu, nhưng mỗi lần đến anh cũng chỉ nhắc đến Vương Bảo Châu làm cho Bùi Ngôn cũng phải ngán ngẫm, người bạn này cũng không thể khuyên nhủ chỉ biết những gì xảy ra trước mắt mà không để lời nói của người ngoài vào tai, một mực xem sự lựa chọn của mình là đúng.
“Tình nhân của cậu mới đi xa có ba ngày đã như người chết đi sống lại như vậy sao?" Bùi Ngôn kéo ghế ngồi lại bên anh
“Em ấy không phải là tình nhân, tiểu Châu em ấy trước sau gì cũng là vợ của tôi!" Anh hụt hẫng ánh mắt nhìn về phía người bạn của mình mà nói chắc chắn
“Cậu nghĩ Diệp Vân Ánh sẽ đồng ý ly hôn và ông cậu sẽ đồng ý cho Vương Bảo Châu bước chân vào Lục gia sao?"
“Cô ta có đồng ý hay không tôi không biết, nếu không ký tôi chỉ cần vứt cho vài cục tiền thì nói cô ta làm gì cũng sẽ làm theo thôi!"
Anh đắc ý mà nói, một món quà được Diệp gia bán đi không có giá trị to lớn chỉ có một chút lợi ích nhỏ, bây giờ anh có vứt cho một balo tiền thì cũng phải nhận lấy thôi.
“Tiền mà, ai mà chẳng thích có nhiều, cô ta cũng không khác, mê tiền hơn là bản thân mình!" Anh cười chế nhạo cô trước mặt bạn thân mình, không chút thân tình mà nói xấu mọi thứ mà anh không biết về cô cho Bùi Ngôn nghe.
“Chơi với cậu từ khi còn nhỏ, tôi luôn nghĩ cậu là người thông minh nhìn người là nhìn phía trong ai ngờ cậu không bằng một người không học!" Bùi Ngôn tính tình thẳng nói ra, cho dù có mất lòng bạn bè cũng không sao nhưng không thể không nói khi người bạn mình chỉ biết nhìn mặt ngoài.
Anh đắc ý mà nói, một món quà được Diệp gia bán đi không có giá trị to lớn chỉ có một chút lợi ích nhỏ, bây giờ anh có vứt cho một balo tiền thì cũng phải nhận lấy thôi.
“Chơi với cậu từ khi còn nhỏ, tôi luôn nghĩ cậu là người thông minh nhìn người là nhìn phía trong ai ngờ cậu không bằng một người không học!" Bùi Ngôn tính tình thẳng nói ra, cho dù có mất lòng bạn bè cũng không sao nhưng không thể không nói khi người bạn mình chỉ biết nhìn mặt ngoài.
“Chơi với cậu từ khi còn nhỏ, tôi luôn nghĩ cậu là người thông minh nhìn người là nhìn phía trong ai ngờ cậu không bằng một người không học!" Bùi Ngôn tính tình thẳng nói ra, cho dù có mất lòng bạn bè cũng không sao nhưng không thể không nói khi người bạn mình chỉ biết nhìn mặt ngoài.
Lục Tần Phàm không nói mà gục đầu xuống như đã say quá, Bùi Ngôn cũng chủ biết đỡ người bạn mình dậy ra chỗ người lai anh về.
Diệp Vân Ánh khi nhìn thấy anh đã là một giờ sáng, cô vẫn ân cần mà giúp anh về phòng tháo cà vạt và tây nam ra, nhưng lần này một biến cố đã xảy ra.
Trong khi cô đang loay hoay lau tay cho anh thì đã bị anh kéo lại mà