Lục Tần Phàm không quan tâm việc cô có đồng ý hay không ngày ngày đến phụ cô bưng khiêng những chậu hoa nặng, Diệp Vân Ánh bị anh cướp công việc cũng không nói lặng lẽ cho anh làm, người ngoài nhìn vào còn nghĩ cô và anh là vợ chồng mới cưới nhưng có ai nhìn ra giữa hai người là người cũ của nhau.
Hôm nay ông nội anh ghé đến quán cô, ông chưa biết đến sự tồn tại của đứa bé trong bụng cô.
Hàng tháng ông sẽ ghé đến cửa hàng hoa cô vài lần, cô cũng rất vui mà ngồi trò chuyện với ông, khi rảnh cô còn cắm hoa rơi gửi đến nhà ông nữa.
Diệp Vân Ánh không phải người vì hận một người mà sẽ hận cả những người liên quan, thỉnh thoảng cô sẽ cùng người nhà của Lục Tần Phàm dùng bữa khi không có sự góp mặt của anh.
“Ông mau vào trong đi!"
Sức khoẻ của ông lúc này vẫn còn khá tốt, thỉnh thoảng trời chuyển mùa thì mới ốm không thì ông vẫn còn minh mẫn, ông rất muốn cô và anh tái hợp nhưng không mở lời mà ép buộc cô, để cô và anh tự lựa chọn quyết định như thế nào ông cũng chấp nhận
“ Cháu mới lấy thêm hoa sao?" Ông vừa vào trong đã ngửi thêm một vài hương hoa đặc biệt
“ Vâng, cháu thấy loại hoa này rất thích hợp với mùa này nên cháu nhập thêm!" Cô vui vẻ mà lấy ít hoa mới đến chỗ ông ngồi.
Ông và cô trò chuyện được vài câu thì Lục Tần Phàm đẩy cửa bước trên tay còn cầm một vài hộp bánh ngọt.
“ Ông!"
“ A Phàm cũng đến mua hoa sao?" Ông biết là đứa cháu nội của mình đang theo đuổi cháu dâu nhưng không nói ra mà thầm cỗ vũ
“ Vâng, tiện mua ít bánh đem đến cho tiểu Ánh!"
Lục Tần Phàm rất thành thạo mà bước vào phía trong cửa hàng, lấy đ ĩa và nĩa ra sắp bánh đặt vào và mang ra.
Diệp Vân Ánh và anh không trò chuyện nên Lục Tần Phàm đành phải lấy hành động của mình ra thầm chuộc lỗi.
“ Bánh này anh mua ở cửa hàng em thích nhất đấy, bánh mới nên anh lấy mỗi thứ một loại!" Lục Tần Phàm trong mọi việc luôn cô để lấy lòng của cô nhưng nhận lại được là sự thờ ơ.
Anh biết thời gian này cơ thể người mang thai sẽ rất yếu nên đã hỏi thăm ý kiến của bác sĩ, để mua những thứ tốt cho người mang thai
Sau khi ông rời đi anh vẫn còn ở lại, mặc dù không thích hoa nhưng anh vẫn cố chịu sắp xếp lại chậu hoa, còm cầm chổi lên quét dọn mọi nơi cho dù hắc hơi cũng vì phấn hoa cũng cố chịu.
Buổi trưa thường ngày cô sẽ đến nhà hàng gần để dùng bữa, anh cũng sẽ nắm bắt cơ hội này mà đến nhà hàng quen của cô, cho người dọn dẹp sạch sẽ nơi cô ngồi ăn, đồ ăn nước uống cũng được anh kiểm lại một lượt tốt cho sức khoẻ anh mới yên tâm.
“ Ngồi xuống ăn chung đi!" Diệp Vân Ánh thấy anh đứng mà không ngồi lại muốn rời đi liền nói
Lục Tần Phàm vui mừng như một đứa trẻ vậy, anh ngồi xuống đối