Đến chiều ngày thứ 3 Lục Tần Phàm đã gửi địa điểm hẹn rất sớm, anh hẹn cô tại nhà hàng Quang Nam nhà hàng này cô cũng biết nên đã đồng ý.
Lục Tần Phàm hẹn cô vào 6 giờ tối nên 5 giờ cô đã đóng cửa hàng, về nhà tắm và thay đồ đi đến nhà hàng, bởi nhà hàng này cũng không xa nhà cô lắm nên khi cô đến được nhà hàng vẫn còn chưa đến giờ hẹn.
Lục Tần Phàm bên này đang lái xe đến, anh tự lái nên đã chọn con đường khác để đi nhưng sẽ kịp đúng giờ.
Con đường tắt này mọi hôm rất vắng hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, trên đường lại xảy ra một vụ tai nạn.
Lúc đầu trên đường chỉ kẹt xe một chút thôi, nhưng càng về sau tốc độ xe lại càng ngày càng chậm hơn, đội ngũ bị ùn tắc cũng càng ngày càng dài, cả đằng trước lẫn đằng sau đều không nhìn thấy điểm cuối.
Lúc này, trên đường đã chật cứng xe.
Lục Tần Phàm khẽ nhíu mày, lại xem thời gian thì thấy đã 5 rưỡi, anh liên tục gõ bô lăng, hứa với cô sẽ đến đúng giờ nếu đến trễ e rằng khó tha thứ.
Lục Tần Phàm không chịu được càng cau mày chặt hơn nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể ngồi im một chỗ gọi điện thoại cho Diệp Vân Ánh.
“ Tiểu Ánh?"
“ Sao vậy?"
“Chỗ anh kẹt xe nên anh đến muộn một chút!" Lục Tần Phàm sợ cô nghĩ mình thất hẹn sẽ tức giận nên đã gọi điện thông báo, anh còn không quên gửi định vị cho cô xem.
“ Hủy hẹn sao?" Cô bất giác hỏi một câu
“ Không, anh sẽ đến đúng giờ!" Buổi hẹn này anh đã chuẩn bị rất nhiều sao có thể hủy
“ Em tới đó rồi phải không?"
“ Đến đã được mười phút!" Cô liếc nhìn đồng hồ của nhà hàng rồi trả lời
“ Xin lỗi!" Lục Tần Phàm giọng nhỏ nhẹ như thất vọng bản thân vậy
“ Không cần xin lỗi, nếu đường không đi được thì có thể hủy hẹn không sao?" Với chuyện thất hẹn này cô đã gặp ở anh nhiều lần rồi đâu phải lần đầu.
“Em chờ anh, nhất định anh sẽ đến đúng giờ!"
Lục Tần Phàm cúp điện thoại nhìn đồng hồ gần đến 6 giờ anh không màng tuyết rơi mở cửa xe xuống và chạy, chỗ anh đến nhà hàng nếu lái xe cũng mất 20 phút bây giờ chạy bộ không thể kịp giờ.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vân Ánh tiếp tục ngồi im tại chỗ vừa uống nước ấm chờ người kia vừa nghịch điện thoại.
Lục Tần Phàm bên này chạy trong tuyết rơi, có lạnh đến mấy anh vẫn cố chạy đi, nhiều lần vấp té anh vẫn đứng dậy hướng về phía của cô mà chạy.
Diệp Vân Ánh nghịch điện thoại mãi cũng chán nên đã ra ngoài ngắm tuyết rơi, thì Lục Tần Phàm cũng từ xa chạy đến.
“ Em sao không ở bên trong cho ấm?" Anh vừa thở vội tay đã lạnh cóng mà co lại
“ Anh chạy bộ đến sao?" Cô ngạc nhiên nhìn toàn thân anh đều là tuyết
“ Không thể lỡ hẹn!"
Diệp Vân Ánh cũng không muốn hỏi thêm trực tiếp cùng anh vào trong, cô còn bảo phục vụ đem máy sưởi đến chỗ anh.
Lục Tần Phàm lần đầu tiên chạy trên bầu trời tuyết lạnh như vậy nên tay chân đều cóng lại, nhưng vẫn sợ cô lạnh.
“ Anh không cần máy sưởi, em sưởi cho ấm!"
“ Anh nhìn lại bản thân