( Phần này viết kết cho truyện nhà, HE là chính nên mình viết trước, còn SE là ngoại truyện nha, mn ai không muốn đọc HE thì có thể chờ phần ngoại truyện!)
Bắt đầu từ ngày thứ ba đó, vạch ranh giới của anh và cô đã bị xoá nhưng vẫn còn chút.
Mặc dù Diệp Vân Ánh không nói ra nhưng Lục Tần Phàm cũng hiểu hai tháng đó hẹn hò để xác định đối phương có thật lòng hay không.
Lục Tần Phàm rất quan tâ m đến sức khoẻ của cô, cách vài tuần lại đưa cô đến bệnh viện kiểm tra và xem thai nhi có khoẻ mạnh không.
Thời gian đầu cô rất hay bị nghén ăn không thể ăn được nhiều, anh cũng rất quan tâm mà học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm từ bác sĩ và trên sách vở.
Hôm nay là ngày thứ 20 Diệp Vân Ánh mở con đường nhỏ để anh đi vào, mọi ngày anh đến cửa hàng hoa của cô nên hôm nay Diệp Vân Ánh đã quyết định nấu một bữa trưa đem đến cho anh, Lục Tần Phàm có nhắn có cuộc họp nên không đến được nên cô mới quyết định đến thăm anh.
Đứng dưới sảnh cô lại như trôi và mấy năm trước vậy, tủi tủi một mình đi vào.
“ Cho hỏi cô muốn tìm ai?" Tiếp tân thấy cô vào liền chào và hỏi
“ Tôi muốn gặp Lục tổng!"
Tiếp tân nhìn cô một lượt rồi trả lời: “ Xin lỗi nếu không đặt lịch Trước sẽ không được gặp!"
Diệp Vân Ánh cúi đầu đang tính đi thì gặp Chu Dương tự phía ngoài vào trên tay còn cầm một ly cafe bước vào.
“ Phu nhân...à không, Diệp tiểu thư đến tìm Lục tổng sao?"
“ Tôi đến đưa cơm trưa!"
“ Vậy để tôi đưa tiểu thư lên!" Chu Dương vội mời.
Diệp Vân Ánh còn sợ bữa cơm này phải bỏ đi cũng may gặp Chu Dương.
Chu Dương đi phía sau, dặn lễ tân: “ Nếu thấy cô ấy đến cứ đưa thẳng lên phòng Lục tổng, không cần hẹn trước!"
Tiếp tân và nhân viên xung quanh cũng không biết người phụ nữ mang bầu đó là gì của Lục tổng lại được ưu ái đến vậy?
Diệp Vân Ánh bước vào phòng làm việc của anh sau bao năm xa cách, Chu Dương đã để cô lại còn mình đi thông báo cho Lục tổng.
Căn phòng này cũng không khác xưa là bao nhiêu, vẫn ảm đạm lạnh lẽo,.
cô để hộp cơm trưa xuống bàn còn mình đi xung quanh phòng làm việc, cô dừng chân trước bàn làm việc của anh.
Trên bàn không ngờ lại để ảnh chân dung của cô, trước kia trên chiếc bàn này là bức ảnh khác chưa từng có một thứ gì của cô trên chiếc bàn này.
Diệp Vân Ánh cầm khung ảnh lên, cô thầm nghĩ một bức ảnh xấu như vậy đặt lên bàn làm gì thì Lục Tần Phàm đã mở cửa vào.
Anh đang họp nghe tin cô đến từ Chu Dương vội tan họp mà chạy đến phòng làm việc.
Ngày trước anh có nghe tin cô đến cũng chả may bận tâm, còn để cô chờ rất lâu mới đến, khi đến còn tỏ ra ghét bỏ hiện lên mặt, bây giờ khác xưa, anh bước vào khuôn mặt rất phấn khởi.
Anh thấy cô đang cầm bức ảnh trên bàn bước chân cũng đi chậm đến.
“Anh nhớ em