Cha của Hinh Nhi họ Lâm, vì thế tên đầy đủ của cô bé là Lâm Hinh Nhi.
Hai năm trước Hồ Tú đưa Lâm Hinh Nhi đến khu Cao Bằng Lĩnh Hải. Khu này có vài trường tiểu học nhưng chất lượng giáo dục cũng không được tốt. Hồ Tú không thể mua quần áo đẹp, đồ ăn ngon cho cô bé nhưng không thể không cho Hinh Nhi học trường học tốt một chút, vì Hồ Tú biết rằng việc học tập của trẻ con rất quan trọng.
Trường cô bé học cách thành tây Lĩnh Hải mười lăm kilômét, đây là một trường có chi phí học tập ở mức trung bình. Mặc dù quốc gia đã có chính sách miễn giảm học phí, phụ phí cho học sinh, nhưng còn rất nhiều trường muốn thu thêm tiền nên bày ra phí học bù, phí tham khảo tư liệu, phí đồng phục, những thứ này rõ ràng không nằm trong chính sách miễn giảm của nhà nước.
Ba người lên xe bus ngồi chừng hơn bốn mươi phút, tiếp theo xuống xe đi bộ chừng hai mươi phút nữa mới đến trường học của Hinh Nhi.
Lúc này đã là một giờ bốn mưoi, đang là giờ cao điểm, các bậc phụ huynh đang tấp nập đưa con đi học. Có người thì đi ô tô đưa con đi học, có người thì đi xe máy, còn như Tiêu Thần và Hồ Tú nắm tay dắt con đi học thì gần như không có ai.
- Hinh Nhi, bạn đến rồi sao.
Ngay lúc hai người Tiêu Thần muốn đưa Hinh Nhi vào cửa thì có một cô bé thân hình mập mạp trông như một cây cột, mặc chiếc váy màu lam đi đến trước mặt ba người Tiêu Thần.
- Cháu chào cô chú.
Cô bé mập mạp thấy có hai người một trái một phải nắm tay Hinh Nhi, cũng hiểu ra chuyện gì đó liền hướng đến hai người Tiêu Thần vấn an.
- Ặc!
Vừa nghe lời này, Tiêu Thần nhìn cô bé mập, có vẻ rất hiểu chuyện đây, vừa nhìn ta đã nhận định ta là chồng Hồ Tú. Hắn nhìn cô bé bằng một ánh mắt tán dương nói:
- Ha ha, tốt lắm, ở lớp học xin nhờ em chiếu cố nhiều hơn đến Hinh Nhi nhà chúng ta nhé, đừng để ai bắt nạt nàng.
- Chú cứ yên tâm đi, Hinh Nhi luôn có ta bảo vệ, không ai dám bắt nạt nàng đâu.
Cô bé mập cũng có vài phần hiệp nghĩa, nhìn khổ người nàng như vậy, còn có trên người nàng mặc bộ váy màu lam cũng tương tự như Hinh Nhi, Tiêu Thần âm thầm gật đầu, xem ra cô bé này cùng Hinh Nhi quan hệ cũng không tồi.
- Tiểu Hà, đừng nghe chú này nói lung tung, các người thật là, lo học tập cho tốt. Còn nói chuyện bảo vệ hay không bảo vệ, đây là chuyện trẻ con có thể nói sao?
Hồ Tú hung hăng cấu Tiêu Thần một cái, rồi mỉm cười nói với cô bé mập.
- Cháu biết rồi, Hinh Nhi, chúng ta đi thôi.
Tiểu Hà tiến lên kéo Hinh Nhi, hai người chào hỏi Tiêu Thần và Hồ Tú xong rồi vừa nói chuyện vừa đi thẳng vào lớp học.
Cho đến khi hình bóng hai cô gái khuất khỏi tầm mắt, Tiêu Thần mới chợt tỉnh.
- Chị Tú sao lại nhìn tôi như vậy?
Mới quay đầu lại, Tiêu Thần thấy sắc mặt Hồ Tú hồng lên, đang nhìn chằm chằm mình, chả có lẽ Hinh Nhi vừa đi nàng đã muốn...rồi sao?
- Ngươi chỉ biết chiếm tiện nghi của ta, còn nữa, cái gì mà “ Hinh Nhi nhà chúng ta “ , Hinh Nhi của ta biến thành của ngươi từ lúc nào thế hả?
Hồ Tú mắng Tiêu Thần. Vừa mắng vừa tức giận, liếc đôi mắt đẹp nhìn Tiêu Thần một cái, dù cho nàng đang tức giận cũng vẫn lộ vẻ phong tình vạn chủng.
Nàng mặc một bộ áo liền váy màu đen ngực trễ, dáng người cao gầy kết hợp hoàn mĩ với khuôn mặt mê người, ánh mắt kiều mị, tuyệt đối có thể miểu sát phần đông đàn ông nhìn vào. Tiêu Thần cười hắc hắc, kéo Hồ Tú lại, ôm vào lòng, thì thầm:
- Nàng đã là của ta, chả lẽ Hinh Nhi còn không phải của nhà chúng ta sao?
- A! Sao anh lại phóng túng vậy, ở đây rất nhiều người