Ở salon ô tô hơn một thời gian khá lâu, cuối cùng Hồ Tú và Tiêu Thần cũng chọn được một chiếc xe nữ hiệu Crosspolo, chỉ tốn mười hai vạn.
Tiêu Thần lái xe tuyệt đối là cao thủ, tuyển thủ đua xe chuyên nghiệp chỉ sợ cũng không hơn được. Sau khi quẹt thẻ thanh toán mười hai vạn, Tiêu Thần chở Hồ Tú hướng thẳng đến khu Cao Bằng. Đến đoạn ngoại thành ít người qua lại, hắn liền để cho Hồ Tú tự mình lái xe, lấy lại cảm giác làm tài xế trước kia.
- Pháo ca, chị sợ.
Hồ Tú mặc dù đã có bằng lái xe, nhưng nàng đã không lái xe từ nhiêu năm về trước, một lần nữa ngồi ở ghế lái nên không khỏi có chút hồi hộp.
- Không có việc gì đâu, đoạn đường này cũng không có xe qua lại nhiều, huống chi còn có em, chị cứ yên tâm lái đi, cẩn thận một chút là được, cố gắng lái cho quen tay là tốt rồi.
Tiêu Thần vừa vươn tay sờ đùi Hồ Tú, vừa cười an ủi.
Lúc này Hồ Tú cũng không để ý Tiêu Thần ăn đậu hũ của nàng. Nàng khẩn trương thở ra một hơi thật sâu, trong đầu cố gắng nhớ lại những gì mình được học trước đây. Kéo cần số, nhấn ga, đẩy cần số lên, nhả ly hợp, đi!
Xe từ từ khởi động. Hồ Tú nhiều năm trước cũng đã từng học lái xe, nên bây giờ làm quen lại cũng không có gì khó khăn lắm. Đoạn đường này cũng không có nhiều xe cộ qua lại, hơn nữa bây giờ chưa đến giờ cao điểm, nên gần nửa giờ sau, Hồ Tú cũng cố gắng lái xe một cách thuần thục, đi bon bon trên đường.
- Pháo ca, cảm ơn anh.
Hồ Tú hưng phấn hố lên.
- Sao lại nói thế? Chị Tú là bảo bối của em, không cần phải nói cám ơn làm gì.
Thấy Hồ Tú vui vẻ, Tiêu Thần càng vui vẻ hơn.
Hồ Tú chợt dừng xe bên đường, ôm chầm lấy Tiêu Thần hôm mãnh liệt lên mặt hắn.
- Chị Tú, em.....
Tiêu Thần luống cuống nhất thời không biết ứng phó ra sao.
- Không cần nhiều chuyện, chị Tú muốn cậu..
Hồ Tú buông Tiêu Thần ra, tháo dây an toàn xuống rồi chồm lên người Tiêu Thần.
- Em cũng muốn chị.
Tiêu Thần hết sức hưng phấn, ôm chặt lấy Hồ Tú vào lòng mình, đôi tay thò vào trong quần nhỏ của nàng, xoa nắn cặp mông co giãn.
- Ư ư!
Hồ Tú thỏa mãn rên lên một tiếng, hai tay ôm chặt lấy cổ Tiêu Thần.
...
Hai người trong một chiếc xe nhỏ đậu ven đường, đại chiến ba trăm hiệp. Nếu không phải lo muộn giờ đi đón Hinh Nhi thì hai người thật sự còn muốn tiếp tục chiến đấu đến tối...
Tiêu Thần lúc này mới để ý đến khối Thiên Dương ngọc trên cổ mình. Mỗi khi cùng đại chiến cùng Hồ Tú mà sắp “ ra “ thì Thiên Dương Ngọc lại tỏa ra một luồng khí thanh lương, đem “ thằng nhỏ “ đang bừng bừng tà hỏa đè nén xuống, một thời gian ngắn sau Tiêu Thần lại có thể khôi phục lại sức chiến đấu, đúng là một bảo bối siêu cấp.
Hồ Tú đã không còn một chút khí lực nào nữa, đành phải