Cửa phòng yên lặng mở ra, một thân ảnh lóe lên cùng vài mũi ngân châm kịch độc bắn thẳng về phía lưng Tiêu Thần.
- Phụp.
Tiêu Thần mạnh mẽ nhấc chiếc chăn lông ném ra, ngân châm đụng chăn dầy khiến âm thanh vang lên trầm đục.
- Véo....
Ngay lập tức ba mũi dao nhỏ cùng ba mũi ngân châm bàng bạc bắn thẳng về phía chăn bông biến nó thành từng mảnh vải nhỏ, ánh dao như chớp phóng thẳng vào chiếc giường.
- Rắc...
Ba mũi dao nhỏ quá sắc bén, thành giường bị nó đụng trúng không cách nào chịu được đổ sụp xuống sàn nhà.
- Vù...
Tiếp tục là ba mũi ngân châm không biết từ góc nào bắn tới khóa chết mọi hướng di chuyển. Sát thủ ẩn nấp trong bóng đêm cũng không kích động, vứt bỏ thanh đao hai tay rút ra hai họng súng mini. Hai viên đạn nhỏ phân biệt bắn về phía góc phòng, gần như đồng thời thân thể người đẹp sát thủ này dán xuống nền nhà hai tay tiếp tục bóp cò.
- Đừng đùa nữa em yêu.
Một câu nói thản nhiên vang lên tuyên bố chấm dứt cuộc ám sát này. Tiêu Thần không biết từ khi nào đã cỡi lên người sát thủ.
- Không thể tưởng tượng được Ngân Ty Mân Côi cũng học được cách dùng súng đấy.
Tiêu Thần mỉm cười nói, đồng thời hắn với tay bật đè, lúc này dưới hạ thân hắn là một cô gái dáng người nóng bỏng.
Một thân y phục đen bóng bó sát tôn lên dáng người như ma quỷ, bất quá vòng ba của nàng đang bị Tiêu Thần hung hăng xoa bóp.
- Còn không mau đứng lên. Thu hồi cái tay bẩn thỉu của anh lại. Cử động thêm nữa tôi sẽ giết anh.
Ngân Ti Mân Côi lạnh lùng nói. Kế đó khẽ uốn thân thể thoát khỏi hạ thân Tiên Thần.
Cô gái này có một vẻ đẹp lạnh lùng đến băng giá, gương mặt trái xoan, làn da ngăm đen, số đo các vòng hoàn hảo, đặc biệt là đôi chân thon dài khiến phối hợp cùng trang phục vô cùng hấp dẫn. Bất quá nếu người ngoài cảm thấy thực sự như vậy thì sai lầm hoàn toàn. Cặp đùi đẹp kia đã từng chấn gẫy cổ không biết bao người, đôi giầy cao gót dưới chân nàng kia cũng từng đoạt không ít mạng
- Ha ha...Ý của em là nếu em không giết anh, anh mãi mãi có thể giữ em ở tư thế đó?
Tiêu Thần mỉm cười hỏi. Kế đó dùng chân dựng một chiếc ghế trong phòng thản nhiên ngồi xuống.
- Anh vĩnh viễn cũng đừng monh giữ được tôi. Số mệnh của tôi là sát thủ.
Ngân Ti Mân Côi lạnh lùng nói, giọng điệu có chút ai oán.
- Trên đời này không có số mệnh. Vận mệnh nằm trong tay mỗi người. Tuy rằng anh không biết em gách vác sứ mệnh gì nhưng anh có thể đồng ý với em. Nếu em đồng ý rời khỏi tổ chức anh có thể giúp em có được một cuộc sống bình yên.
Tiêu Thần chăm chí nhìn Ngân Ti Mân Côi nói. Cô nàng thoáng ngây người kế đó mau chóng tránh né ánh mắt Tiêu Thần.
- Tôi biết anh quả thật có năng lực này. Nếu có ngày đó tôi sẽ không khách khí nhờ anh trợ giúp.
Ngân Ti Mân Côi thản nhiên nói.
- Được. Em phải hiểu rằng tôi vĩnh viễn đứng bên cạnh em. Chúng ta là bạn bè.
Tiêu Thần kiên quyết nói. Chỉ là thân thể Ngân Ti Mân Côi thoáng run lên nhưng cũng không nói gì thêm.
- Không cần nói những câu buồn nôn như vậy. Tôi tới là có việc muốn nhờ anh.
Ngân Ti Mân Côi bình tâm trở lại nhìn Tiêu Thần nói.
- Phì...
Tiêu Thần phun phì phì, bất mãn nói:
- Có việc nhờ anh cũng không cần làm hỏng chiếc giường yêu quý của anh chứ?
- Tôi chỉ muốn kiểm tra một chút xem anh còn năng lực để giúp tôi không mà thôi?
Ngân Ti Mân Côi có vẻ bất đắc dĩ nhưng nàng không tin Tiêu Thần yêu quý chiếc giường kia đến vậy.
- Có chuyện gì?
Tiêu Thần chỉnh lại sắc mặt hỏi. Có thể khiến Ngân Ti Mân Côi nhờ vả hẳn là chuyện không tầm thường.
Ngân Ti Mân Côi chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thần thản nhiên nói:
- Đưa đầu anh cho tôi.
- Anh nói này em