Một con đại lục xà có lẽ có thể ứng phó được, nhưng để đối phó với hai con đại lục xà rất phiền toái, hơn nữa thêm một Xà Vương và một con đại lục xà cấp lớn, ách, bạn học Tiêu Thần phiền toái rồi.
Vốn thể lực không thể chống đỡ nổi, hơn nữa đã dùng hết ngân châm, những đồ vật Tiêu Thần có thể lấy ra không còn nhiều, đối mặt với cường địch mạnh như vậy, hắn cần phải cẩn thận.
- Ha hả, Môn Thần Hoa Hạ hà tất phải khẩn trương như vậy? Tôi đâu có ý không thân thiện.
Xà Vương Tạp thản nhiên cười nói, đại lục xà ngồi xuống đã nuốt thi thể Lang Vương, thi thể của Lang Vương tựa như một quả cầu pha lê trôi một mạch vào bụng của đại lục xà, bụng của đại lục xà trong nháy mắt đã trướng to lên.
- Đây là cơ hội.
Tiêu Thần nhân cơ hội đại lục xà ăn no nê. Khi thân thể của nó không cân đối đã ra tay, nhưng một giây sau hắn liền chán nản, bụng của đại lục xà đã trở lại bình thường, thi thể của Lang Vương đã bị nó tiêu hoá hết, đại lục xà lại cuối đầu cắn xác một con sói, đưa vào miệng.
- Môn Thần tiên sinh, cậu không cần khẩn trương, tôi chỉ là muốn nói chuyện hợp tác với cậu.
Vẻ mặt của Xà vương tràn đầy nụ cười, dậm chân, đại lục xà ở phía dưới lập tức nghe lời lại nuốt thi thể của một con sói, đại lục xà quá tham lam. Cắn nuốt thi thể của hai con sói lớn.
“Mẹ kiếp, hoá ra bố mày giúp đại xà của y tìm một đống thức ăn.”
Trong lòng Tiêu Thần mắng to, mắt nhìn con sói gần trăm ký của mình vừa săn bắn, trong phút chốc đã biến thành thức ăn cho đại lục xà kia, hắn không cam lòng.
- Cút đi! Đại gia ta cùng gã A Tam của nước L chẳng có gì để đàm phán hợp tác cả.
Tuy rằng nằm trong hoàn cảnh xấu, Tiêu Thần vẫn giữ vẻ ngông nghênh, trước đây nước L và Nước cộng hoà từng xảy ra xung đột tại vùng sát biên giới. Hiện tại đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, A Tam nước L đối vối vùng biên giới Nước cộng hoà vẫn như hổ rình mồi, Tiêu Thần không có ấn tượng tốt đối với gã A Tam của nước L.
Ánh mắt của Xà Vương Tạp chợt biến đổi, dẫm mạnh đầu của con đại lục xà, đại lục xà há to miệng, “Xì’ một tiếng, phun ra một trận khói đen, khói đen đến mức làm cho cây cỏ khô héo, thi thể của sói cũng lập tức hoà tan.
Cùng lúc đó, hai con đại lục xà ở bên cạnh, từ trong miệng cũng phun ra một luồng nọc độc đen, Tiêu Thần không thể tránh, bị nọc độc và khói độc bao vây lại.
Tiêu Thần đã né mấy luồng nọc độc kia, lập tức từ trên áo lột ra một mảnh vải, che miệmg mũi lại, nhưng trước mắt một mảnh tối đen, áp lực này trước nay chưa từng có, khói độc càng ngày càng dày đặc, ngay chỗ da thịt nằm ngoài mảnh vải bắt đầu dính vào màn sương đen, hiện tại đã bắt đầu bị ăn mòn dần rồi.
- Môn Thần! Mày tốt nhất là nghe theo lời của tao. Bằng không mày chết không toàn thây, hóa thành nước đặc.
Giọng nói của Xà Vương Tạp trở nên lanh lảnh, y đứng ở trên đầu con rắn nhìn Tiêu Thần trốn khắp nơi, trong lòng rất vui sướng.
- Không thể tưởng được đường đường là Môn Thần Hoa Hạ, lại vô dụng như vậy, ha ha ha, lão Đại quả là đánh giá ngươi quá cao rồi
Xà vương rất đắc ý.
Trước khi đến, Đại Xà Hoàng đã nói cho gã biết Môn Thần Hoa Hạ này là một nhân vật rất khó đối phó, và mệnh lệnh phải đàm phán hợp tác với Môn Thần Hoa Hạ, nhưng Tiêu Thần mới mở miệng đã mắng y là A Tam.
Đây là một cách xưng hô mà Xà Vương Tạp trong cuộc đời ghét nhất người khác gọi y như vậy, nếu không thể hợp tác, vậy thì phải tiêu diệt đối phương, đây là hành động tôn chỉ của rắn và người rắn.
Không phải là bạn bè, tức là kẻ thù, để lại kẻ thù là tai hoạ.
- Con chó A Tam này còn có vài chiêu.
Tiêu Thần có chút buồn bực, da trên người bắt đầu đau nhức bỏng rát từng cơn, trong màn sương đen, không có cách nào thấy được đối phương, tác dụng ăn mòn của màn sương đen này