- Trước tiên nói về tin tức xấu đi.
Tiêu Thần nhấp một hớp cà phê. Hắn luôn thích đắng trước ngọt sau.
- Được.
Đỗ Tiểu Quyên gật đầu nói.
- Tin tức xấu là, Tham Lang và Hoa Hồng đã bị Vương Thiết Lâm bắt được. Hơn nữa đã bị nhốt lại.
- Cái gì!
Tiêu Thần run lên vài giây. Hắn lẩm bẩm nói.
- Tham Lang đáng chết. Đúng là tự mình tới cửa chịu chết!
Nếu Xà Vương tạp có thể đến khu rừng rậm nguyên thủy kia để tìm mình, vậy khẳng định Vương Thiết Lâm đã sớm biết vị trí của Tham Lang và Hoa Hồng. Bắt hai người này đối với Vương Thiết Lâm mà nói, là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Tiêu Thần đã sớm nghĩ đến kết quả này, nhưng hắn không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Hoa Hồng Ngân Ti và Tham Lang đều có thực lực không tầm thường và một vài thủ đoạn sát thủ. Trong vòng chưa tới ba ngày đã bị bắt. Tốc độ này đúng là có hơi nhanh. Tuy nhiên liên tưởng đến tâm tính một lòng muốn chết của Tham Lang, cũng không phải là chuyện kỳ quái.
- Tin tức tốt thì sao?
Tiêu Thần không xúc động quá lâu. Hắn hỏi tiếp.
Đỗ Tiểu Quyên liếc nhìn gã bảnh bao phía đối diện một cái. Từ trên mặt hắn cũng không thể nhìn ra được tâm tình hắn thế nào. Thật bình tĩnh giống như một mặt hồ mùa thu vậy.
- Tin tức tốt là, sau ba ngày nữa Vương Thiết Lâm sẽ tới Long Đằng Sơn Trang ở trên núi Long Đằng ngoại ô phía tây thành phố Bắc Kinh để tham gia một buổi gặp gỡ của đám trùm buôn thuốc phiệm!
Đỗ Tiểu Quyên nói.
- Cuộc gặp mặt của trùm buôn thuốc phiện?
Tiêu Thần nhếch miệng nở nụ cười.
- Ha ha, nhóm súc sinh này đúng là lớn mật. Không ngờ đám trùm buôn thuốc phiện dám tụ tập dưới chân thiên tử!
- Còn chưa hết.
Đỗ Tiểu Quyên bĩu môi, nói.
- Dựa vào tin tức lão đại cho tôi biết, lần này đám hộ tống Vương Thiết Lâm cùng đi tới Long Đằng Sơn Trang, còn có Xà Hoàng Truyền Văn Trung. Mặt khác Tham Lang và Hoa Hồng Ngân Ti cũng bị dẫn theo tới đó. Người tuyến bên kia báo lại, Tham Lang và Hoa Hồng Ngân Ti vẫn không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ bị bắt giam thôi.
- Cuộc gặp mặt của trùm buôn thuốc phiện lần này, là do Long Đằng Động - chủ nhân Long Đằng Sơn Trang tổ chức. Người này là một trùm buôn thuốc phiện lớn của Nước cộng hòa. Ngoài sáng, tên tuổi của hắn tuy không bằng Thiết Lâm, nhưng mạng lưới tổ chức buôn lậu thuốc phiện của ông ta còn chặt chẽ hơn Vương Thiết Lâm. Những tay buôn bán ma túy dưới tay ông ta đã trải rộng toàn cầu. Đó là một tên trùm buôn thuốc phiện còn khủng bố hơn cả Vương Thiết Lâm.
Đỗ Tiểu Quyên bổ sung.
- Long Đằng?
Tiêu Thần nghi ngờ nói.
- Làm sao còn có cái tên kỳ cục như thế?
Đúng vậy. Nghe tên, thật ra tương đối truyền thống, hơn nữa lại là một cái tên khá Trung Quốc, nhưng lại một tên trùm buôn thuốc phiện quốc tế hại vô số người.
- Ha ha, Long Đằng không chỉ là trùm buôn thuốc phiện quốc tế. Ngoài mặt, ông ta vẫn là một ủy viên hội đồng nhân dân thành phố Bắc Kinh Nước cộng hòa, còn là một giáo sư khoa hóa học của một trường đại học nổi tiếng tại thành phố Bắc Kinh. Hiện tại, tin tức liên quan với chuyện Long Đằng là một trùm buôn thuốc phiện lớn vẫn chưa bị công bố. Chính phủ cũng chưa nắm được đầu mối trực tiếp việc hắn tham dự tổ chức buôn lậu thuốc phiện. Nhưng từ một vài tin tức ngoài lề, có thể phán đoán lai lịch lớn của ông ta. Còn nữa, lần này ông ta đầu mặt tổ chức cuộc gặp mặt của trùm buôn thuốc phiện lần này, đã là chứng cứ trực tiếp nhất.
Đỗ Tiểu Quyên cười nói.
- Người nào cũng không đáng sợ. Đáng sợ nhất chính là loại súc sinh cầm thú đội lốt người!
Tiêu Thần thở dài nói.
Cướp của, giết người, những kẻ phạm tội này có thể dễ dàng ngăn chặn. Trực tiếp báo cảnh sát đi bắt giam lại hoặc bắn chết là được. Nhưng những con sói đội lốt cừu này, lại là sâu mọt sâu bên trong Nước cộng hòa. Mỗi ngày đều ăn, gặm những người tuổi trẻ của nước cộng hòa.
- Tiêu tiên sinh, anh nhận xét rất đúng.
Đỗ Tiểu Quyên khen một câu, lập tức hỏi.
- Không biết tiếp theo Tiêu tiên sinh dự định làm thế nào?
Tiêu Thần lặng đi vài giây. Sau đó hắn giương mắt nhìn Đỗ Tiểu Quyên một chút cười nói:
- Thuê phòng, ngủ, đánh pháo!
- A.
Đỗ Tiểu Quyên lúng túng cười nói.
- Ha ha, Tiêu tiên sinh thật biết cách