Chương 183: Chúng ta
- Được rồi, thực sự không chịu nổi anh! Cho em ly cam vắt, gọi thêm một phần thịt bò chín tái tám phần!
Uông Tiểu Kỳ nói.
- A Hoa, anh muốn ăn gì? Không cần khách khí với tôi! Ngày hôm nay đã nói, em mời khách.
- Vậy cũng được. Nếu Tiểu Kỳ em nhiệt tình như vậy, anh đành giở công phu sư tử ngoạm thôi.
Người thanh niên cười nói, sau đó nhìn nhân viên phục vụ nói.
- Cho một phần thịt bò chín tái bảy phần, một tách cà phê cappuccino. Cho tôi thêm một phần cơm cari. Chỉ vậy thôi, cảm ơn.
- Chờ một chút, bảo đầu bếp các cô chuẩn bị cho anh ấy ba quả trứng luộc đi. Anh ấy thích ăn món này nhất.
Uông Tiểu Kỳ nhìn cô nhân viên phục vụ cười nói.
- A, Tiểu Kỳ em còn nhớ rõ anh thích ăn trứng luộc sao?
Người thanh niên có chút mừng rỡ hỏi.
- Đương nhiên rồi. Anh là gì của em, em có thể không nhớ anh thích ăn gì sao?
Uông Tiểu Kỳ đắc ý nói.
- Ha ha, Tiểu Kỳ, anh yêu em quá đi!
Người thanh niên hưng phấn, sau đó nhìn cô nhân viên phục vụ nói.
- Vậy phiền đầu bếp các cô làm giúp tôi bốn quả trứng luộc đi. Thuận tiện cho cô ấy một quả.
- Được.
Cô nhân viên phục vụ cảm giác rất thoải mái. Trên mặt mang theo vẻ chuyên nghiệp mỉm cười với hai người nói.
- Tiên sinh và bạn gái của anh thật tình cảm. Tôi thật sự hâm mộ hai người.
- A. . . Chúng tôi không phải. .
Trên mặt Uông Tiểu Kỳ chợt đỏ bừng. Cô còn chưa nói hết, Tiêu Thần ngồi ở phía sau cô đã mở miệng.
- Hiện tại lưu hành cúm gia cầm! Ăn trứng luộc cũng phải cẩn trọng một chút! Nếu như nhiễm phải các loại như đau đầu nóng sốt sẽ không tốt.
Tiêu Thần kéo chiếc kính râm trên mặt Đỗ Tiểu Quyên xuống đeo lên mặt mình. Sau đó hắn đứng dậy, đi tới trước bàn của Uông Tiểu Kỳ và người thanh niên kia.
- Anh là ai?
Người thanh niên nhìn Tiêu Thần hắn, liền trừng mắt hỏi. Uông Tiểu Kỳ cũng có chút tức giận nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần. Chỉ có điều hiện tại Tiêu Thần đeo cặp kính râm lớn che kín con mắt. Hơn nữa hiện tại giọng nói của Tiêu Thần cũng không giống như lúc nói chuyện trêu chọc Uông Tiểu Kỳ trước đây, mà mang theo một sự thù địch hoặc là sát ý. Trong một thoáng, Uông Tiểu Kỳ không nhận ra hắn.
- Ha ha, tôi là ai anh không cần phải quan tâm!
Tiêu Thần hừ một tiếng nói. Sau đó hắn nhìn về phía Uông Tiểu Kỳ, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
- Ngược lại, vị tiểu thư này dường như có chút quen mặt!
Cho dù là câu hỏi, giọng điệu Tiêu Thần vẫn lạnh như băng. Uông Tiểu Kỳ nghe thấy trong lòng chợt run lên. Chẳng biết tại sao, cô cảm giác lông toàn thân dựng đứng. Hơn nữa người thanh niên trước mặt này nhìn thực sự có chút quen mắt. Chỉ có điều hắn mang kính mắt lớn như vậy, cô không nhận ra.
- Ồ, không biết vị bằng hữu này là?
Uông Tiểu Kỳ cố gắng trấn tĩnh, hỏi.
- Anh có thể lấy kính râm xuống không? Tôi cũng có cảm giác nhìn anh khá quen mắt. Dường như đã gặp ở đâu.
- Không cần! Bản thân tôi lớn lên có chút khó coi. Dáng vẻ của bạn trai cô lại đẹp trai như vậy, tôi sợ lấy kính râm xuống, sẽ khiến các người hoảng sợ!
Tiêu Thần hừ một tiếng nói, trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Uông Tiểu Kỳ.
- Vị bằng hữu kia, không biết anh có chuyện gì không?
Người thanh niên đứng lên. Anh ta cao gần bằng Tiêu Thần, ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc, trừng mắt nhìn Tiêu Thần. Rõ ràng người này tới bới lông tìm vết.
- Anh quá coi trọng tôi rồi. Tôi là đàn ông xấu như vậy có thể có chuyện gì cần tìm anh?
Tiêu Thần cười nói.
- Anh bớt ở chỗ này kẹp thương đeo gậy sỉ nhục người khác đi! Có lời gì anh cứ việc nói thẳng. Nếu nhìn tôi khó chịu, có thể trực tiếp đi ra ngoài đấu một trận. Đứng ở đây nói những lời châm biếm thì tính là bản lĩnh gì!
Người thanh niên tức giận, xông tới trước mặt Tiêu Thần quát.
Hổ già không ra uy, anh còn tưởng tôi là mèo bệnh sao?
- A Hoa!
Uông Tiểu Kỳ thấy người thanh niên nổi giận, vội vàng kéo ánh ta lại, giữ chặt lấy cánh tay của anh ta.
Nhìn thấy Uông Tiểu Kỳ tiến lên kéo cánh tay của người thanh niên tên A Hoa này, lửa giận trong mắt Tiêu Thần càng tăng lên. Hắn trực tiếp chỉ vào A Hoa quát lên:
- Không sai. Đại gia tôi nhìn anh khó chịu đấy! Ai bảo anh tìm được một cô gái xinh đẹp như vậy. Tôi khó chịu đấy thì sao? Còn muốn đánh mấy chiêu sao?
Tiêu Thần cũng nổi giận. Uông Tiểu Kỳ thật sự quá đáng. Không gặp nhau chưa được bao lâu, không ngờ đã tìm một người bạn trai! Điều này căn bản là đang đùa mình!
- Khó chịu thì cùng tôi ra ngoài! Ngày hôm nay không dạy cho anh một trận, tôi không phải họ Uông!
A Hoa kéo tay Uông Tiểu Kỳ ra, nhìn Tiêu Thần quát lớn. Anh ta cũng nóng mắt rồi.
Mọi người trong quán cà phê đều nhìn về phía bọn họ. Hai nam một nữ, màn kịch hay như vậy, người nào bỏ qua người đó chính là con rùa!
- Hai vị tiên sinh, mong hai người bình tĩnh một chút. Có chuyện gì mọi người từ từ ngồi xuống thương lượng.
Trong trường hợp như vậy ngược lại đã làm khó cho cô nhân viên phục vụ. Nếu như hai người ra tay đánh nhau trong quán cà phê, nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với danh tiếng của quán cà phê.
- Cùng tôi đi ra ngoài!
Tiêu Thần đưa ngón tay giữa về phía A Hoa, sau đó đi ra khỏi quán cà phê trước.
- Đi thì đi, ai sợ ai!
A Hoa cũng theo