Học hải tình duyên, tên nghe cũng khá là văn nhã, bên trong có bảy tám cái bàn nhỏ cùng với hai ba cái phòng riêng.
Hơn mười một giờ, vẫn còn sinh viên đang trong giờ học, khách bên trong quán cơm nhỏ cũng không nhiều lắm, mới có hai bàn nhỏ có người ngồi, đều là một đôi nam nữ đang nhỏ giọng trò truyện và cùng ăn đồ ăn, xem ra đến quán này ăn cơm đều là những đôi tình lữ sinh viên.
- Các anh chị xinh đẹp, hoan nghênh đã đến.
Vừa mới đi vào cửa hàng, đã có một cô gái phục vụ đi tới trước mặt ba người chào hỏi.
- Ha ha.
Tiêu Thần cười nhạt một tiếng nhìn cô gái phục vụ, thầm thấy cô phục vụ này biết chuyện, nhưng hai cô gái đã lên tiếng:
- Chúng ta vào phòng riêng ăn, hay ngồi bên ngoài ăn?
- Vào bên trong thì hơn, bên trong yên tĩnh hơn một chút, nếu ngồi ở đây sẽ kéo đến rất nhiều người đấy.
Uông Tiểu Kỳ đề nghị, nếu thật sự là ngồi ngoài này, chỉ sợ là quán cơm nhỏ này sẽ bị người chen chúc đến nổ tung ra mất. Cũng không phải là cô tự kỷ, thế nhưng cả cô và Lâm Vũ Đình đều ở đây ăn cơm với một người con trai, nhất định sẽ kéo tới rất nhiều người đấy.
- Việc này thì tùy hai người.
Tiêu Thần cười cười, không dị nghị cái gì, quay đầu hỏi Lâm Vũ Đình một câu:
- Vũ Đình, chị không có ý kiến gì sao.
- Ách, tôi có thể có ý kiến gì chứ.
Lâm Vũ Đình cười cười:
- Tôi hôm nay chính là đảm đương công tác làm bóng đèn cho hai người, nếu mà có vào trong rạp xem phim, thì còn có thể chiếu sáng hơn, đỡ phải để tên nhóc nhà cậu muốn làm điều gì không đứng đắn với Tiểu Kỳ của chúng tôi, hừ.. hừ...
- Tôi giống hạng người đó sao?
Tiêu Thần dở khóc dở cười.
Hôm nay mình hóa trang thành một chàng trai thuần khiết, thế nào mà lại bị người khác nghĩ mình bất lương chứ, phải sửa, nhất định phải sửa.
- Không phải giống, mà chính là như vậy.
Hai cô gái cùng nhau gật đầu, sau đó kéo tay nhau cười hì hì đi vào phòng ăn, để lại Tiêu Thần đứng ngây ngốc tại chỗ.
Cũng may Uông Tiểu Kỳ còn nhớ rõ những món Tiêu Thần thích ăn, cá hấp chứng, thịt kho tàu, móng heo đều đã gọi cho Tiêu Thần rồi, Uông Tiểu Kỳ và Lâm Vũ Đình thì chỉ ăn nhẹ một chút rau quả, cải thìa và rau muống xào, còn có một bát canh cà chua trứng nữa.
Ba người bốn món ăn, một món canh, có chay có mặn, cũng coi như là một bữa phong phú, Tiêu Thần đề nghị là nên uống chút bia, hai cô gái cũng đều sảng khoái đáp ứng.
Uông Tiểu Kỳ là nghiên cứu sinh đang cùng giáo sư nghiên cứu đề tài, còn Lâm Vũ Đình là sinh viên năm hai hệ tài chính, xế chiều hôm nay cả hai cũng không có tiết học, uống một ít rượu cũng không phải là không thể được.
Sau khi uống vài chén rượu, Tiêu Thần cũng đã nghe được sự tình của anh chàng gọi là A Hoa hôm trước.
A Hoa tên đầy đủ là Uông Hoa, là anh họ xa của Uông Tiểu Kỳ, sống ở Bắc Kinh, lúc còn nhỏ cũng chơi rất thân với Uông Tiểu Kỳ. Cho nên khi Uông Tiểu Kỳ rời Lĩnh Hải đến đại học Bắc Kinh hoc nghiên cứu sinh, liền liên lạc với Uông Hoa, hai người lúc này mới cùng nhau đi ăn cơm, tâm sự chuyện xưa, cũng không có cái quan hệ gì khác.
- Bà xã đại nhân, em xin tự phạt ba chén, hôm nào chị thay em xin lỗi Uông Hoa nhé.
Tiêu Thần giơ chén rượu lên rồi uống cạn, gì chứ tự dưng đấm người ta một cú phụt máu mũi mà không nói lời xin lỗi thì thật là...
- Ha ha, Tiêu Thần, tôi phải nói trước với cậu chuyện này.
Lâm Vũ Đình có quan hệ rất tốt với Uông Tiểu Kỳ, chuyện phát sinh ngày hôm qua, Uông Tiểu Kỳ khi về đã tìm cô kể lại tất cả.
- Ừm?
Tiêu Thần có chút hoang mang.
- Cái anh chàng Uông Hoa kia tôi cũng đã gặp qua rồi, một anh chàng rất đẹp trai đó.
Nhớ tới Uông Hoa, Lâm Vũ Đình có chút si mê cười nói:
- Một người