- Đúng vậy, nghe Tiểu Kỳ nói hắn thành lập chính là một nhà máy tài chính, thật sự là rất trâu rồi.
Lâm Vũ Đình cũng có chút khó chịu.
- Vậy thì chị cần tiếp xúc với hắn nhiều hơn đi, tôi nhớ không nhầm thì chị cũng là học hệ tài chính phải không.
Tiêu Thần vui vẻ nói, không hiểu tại sao ấn tượng tốt về Lâm Vũ Đình chợt giảm xuống vài phần.
- Ừ, tôi biết.
Lâm Vũ Đình gật gật đầu, trong mắt lại hiện lên một tia u oán, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
- Tốt lắm, không nói những chuyện này nữa.
Tiêu Thần cười cười:
- Hôm nay tôi đến trường học của mọi người, chính là muốn cùng Tiểu Kỳ xóa bỏ hiểu lầm ngày hôm qua, nên giờ tôi xin chịu phạt.
Tiêu Thần dứt lời liền đổ đầy cho mình một cốc bia.
- Một ly này, nhờ chị Tiểu Kỳ lúc nào gặp được Uông Hoa thì giúp em nói với hắn một tiếng xin lỗi, trong khoảng thời gian này em không thể tiếp tục ở lại đây nữa, còn có việc cần phải xử lý.
Tiêu Thần nói xong, lại đổ một ly rượu vào bụng, loại bia có nồng độ thấp này đối với hắn cũng giống như là đang nuốt nước bọt mà thôi, không thể làm hắn say được.
- Cậu muốn đi đâu vậy? Cậu không phải là cố ý đến đại học Bắc Kinh để tìm chị sao?
Uông Tiểu Kỳ có chút tức giận, tiểu tử này còn là một học sinh cấp hai, làm gì có chuyện tình gì cần xử lý chứ. Hắn chạy theo mình từ Lĩnh Hãi đến Bắc Kinh, vốn còn tưởng là chỉ đến thăm mình mà thôi, khiến mình cảm động muốn chết.
- Ha ha, em đến đại học Bắc Kinh đúng là có chút việc, chủ yếu vẫn là đến thăm chị mà.
Tiêu Thần khẩn trương đính chính lại, hắn cũng không ngờ là hắn lại nói sai rồi.
- Vậy cậu vừa nói còn có chuyện phải xử lý là chuyện gì?
Uông Tiểu Kỳ bầy ra một bộ dáng của một nữ quản gia, điểm này lại khiến Tiêu Thần có chút vui mừng, quan hệ lúc trước với Uông Tiểu Kỳ còn có chút xấu hổ, thật không nghĩ đến đảo mắt cái tình cảm của mình và Uông Tiểu Kỳ đã đột nhiên tăng mạnh rồi.
- Cũng không phải là chuyện gì lớn, chính là muốn gặp người quen mà thôi.
Tiêu Thần cười nói, đương nhiên hắn không thể nói là mình đến đây để giết người được, bằng không chắc sẽ hù dọa Uông Tiểu Kỳ.
- Gặp người quen? Người quen nào vậy?
Uông Tiểu Kỳ nhíu mày, cong cái miệng nhỏ đáng yêu lên chất vấn Tiêu Thần:
- Cậu mau khai thật ra, có phải ở Bắc Kinh còn treo hoa ghẹo nguyệt ở chỗ nào rồi hả?
- Đúng vậy a, Tiêu Thần, có phải cậu còn có gian tình gì muốn gạt chị Tiểu Kỳ của tôi hay không vậy.
Lâm Vũ Đình vì muốn giảm bớt không khí không tốt mà mình vừa mang đến, nên cũng nói xen vao, chuẩn bị trêu ghẹo Tiêu Thần một phen.
- Không có, không thể nào mà.
Tiêu Thần vốn nói bừa một cái lý do, không nghĩ tới chính mình lại đào một cái hố để chôn mình, mình đến Bắc Kinh gặp ai đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Thần cũng không nghĩ ra được cái tên nào, cũng không thể nói là mình tới gặp Tần Vận à? Không khéo Uông Tiểu Kỳ sẽ bóp chết mình mất. Sau khi suy nghĩ vài giây, Tiêu Thần liền nhớ đến một người, chính là tên giáo sư Hoắc Ân mà bảo vệ trẻ tuổi đã nhắc tới, hà hà, có thể lấy lão già này xuống để làm lá chắn đây.
- Vậy là cậu tới để gặp ai?
Uông Tiểu Kỳ có chút nóng nảy:
- Ngoại trừ tôi ra, cậu còn có cô gái khác ở Bắc Kinh này phải không?
- Ai nhà, bà xã đại nhân, chị gấp cái gì vậy. Đó đều là chị tự ảo tưởng thôi, em ngoại trừ bảo bối Tiểu Kỳ thì làm sao còn có thể coi trọng người khác được.
Tiêu Thần vội vàng kéo Uông Tiểu Kỳ qua, buông vài lời đường mật an ủi cô, cô nàng này giận giỗi thật ra cũng rất có nghề đó chứ.
- Lần này tới Bắc Kinh, chủ yếu là